Chương 20: Chiến đấu” cho cha (cuối ch có giải thik)

Hai người lập tức đi thẳng về phía cổng, trên đường đi liên tục giết thêm vài tên tang thi. Một cước của Cung Lê Hân có thể phế đi một tên, tang thi bị cậu đá bay tuy không chết được, nhưng cả người trừ cái đầu còn nguyên thì những bộ phận khác đều vỡ nát, nằm xụi lơ trên đất, tình trạng so với khi chết càng thêm không thể chịu nổi.

Có Cung Lê Hân vô cùng cường hãn mở đường, Vương Thao như uống phải thuốc an thần, cầm rìu đi theo phía sau, đối với cá lọt lưới một phát bổ xuống, chuyên tiếp đón ót bọn chúng.

Cái mày giết không phải người, chỉ là một đống thịt thối thôi ! Trong lòng hắn không ngừng lập lại lời Cung Lê Hân, động tác bổ chém ngày càng thuần thục, ngày càng hung mãnh.

Đợi hai người đi được tới cổng, Vương Thao cơ hồ đã thành huyết nhân (ý nói người anh ý đầy máu ấy :D), đứng cùng một chỗ với Cung Lê Hân vốn thích sạch sẽ khoan khoái, có vẻ đặc biệt chật vật.

"Bây giờ chúng ta đi đâu ?"

Xử lý xong bảo vệ cổng đã biến thành tang thi, trốn vào phòng bảo vệ, Vương Thao thấp giọng hỏi.

"Tôi muốn về nhà, papa sẽ cho người tới đó đón tôi.

"Thanh âm Cung Lê Hân bình thản, biểu tình cực kỳ kiên định. Vương Thao buông mi, thần sắc ảm đạm, giọng khàn khàn,"Tôi cũng muốn về nhà, nhưng nhà lại ở khu trung tâm, phỏng chừng nơi đó đã sớm biến thành thi sơn thi hải*, cha mẹ tôi còn sống hay không cũng không biết.

"(* : núi thi biển thi, ý nói tang thi đâu cũng có) Ngoại ô người thưa thớt còn hỗn loạn như thế, càng không cần phải nói tới khu trung tâm tập trung 90% dân số. Chỗ đó bây giờ biến thành dạng gì, Vương Thao hoàn toàn không dám tưởng tượng."Vậy cậu tạm thời theo tôi về nhà đi.

Khi papa tôi đưa quân vào cứu viện thì cậu có thể đi theo. Chứ hiện tại, bằng thế đơn lực bạc* của cậu, xông vào khu trung tâm cũng không được, càng không cần bàn tới phải mang thêm hai lão nhân.

"Cung Lê Hân trầm ngâm một lát, vỗ vai Vương Thao nói. (* : [] : một mình lực yếu) Vẫn còn là đứa trẻ khi bị Tiêu Lâm bắt đi khỏi cha mẹ, sống mười sáu năm, chưa một ngày được hưởng thụ phụ từ mẫu ái, Cung Lê Hân có thể hiểu Vương Thao quyến luyến song thân như thế nào."Ân, cám ơn.

"Vương Thao lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cảm kích hướng Cung Lê Hân gật đầu. Không nghĩ tới Cung Lê Hân nhìn qua thì lạnh lùng, thực tế lại cực kỳ đơn thuần thiện lương, là người dễ ở chung như thế. Có thể đi cùng cậu, Vương Thao cảm thấy mình thật sự rất may mắn. Hai người từ lưới chống trộm nhìn ra ngoài, ở cổng thỉnh thoảng có xe chạy nhanh qua, cùng tiếng chủ xe kêu khóc gào thét chói tai, còn có tang thi tập tễnh đi theo bám riết không tha phía sau, vung lợi trảo khô gầy, gầm rống, tình cảnh hỗn loạn không chịu được. (lợi trảo : móng tay sắc bén)"Bây giờ đi ra ngoài khẳng định không được, tang thi nhiều lắm." Vương Thao nuốt nuốt nước miếng, gian nan mở miệng, sau đó nhìn về phía Cung Lê Hân, mắt mong chờ hỏi, "Cậu có xe không ?"

"Không có."

Cung Lê Hân nhíu mày nhìn hỗn loạn trên đường, thấp giọng đáp.

Không có phương tiện thay việc đi bộ, cậu còn có khinh công, dễ dàng rời khỏi nơi này. Nhưng đáng tiếc là cậu từ nhỏ bị địa cung giam cầm, trong đầu không có khái niệm đông tây nam bắc, ở đây lại toàn tòa nhà chọc trời sừng sững, nhìn không có chỗ nào khác nhau, không có người chỉ đường, cậu ra khỏi nhà chắc chắn không thể tìm được đường về.

Nói ngắn gọn, Cung Lê Hân chính là một tên mù đường, hoàn toàn mù đường.

Mày càng lúc càng nhíu chặt, Cung Lê Hân nghiêng đầu nhìn lại Vương Thao, nghĩ sẽ dùng khinh công mang Vương Thao rời đi, để hắn thay cậu nhìn đường.

Vương Thao không chú ý tới ánh mắt đánh giá của Cung Lê Hân, nhìn nhanh tới phía chiếc xe thể thao Ferrari màu hồng, biểu tình uể oải lập tức chuyển thành hưng phấn. "Chúng ta có thể đi nhờ xe người khác, cậu chờ, tôi đi đón xe.

"Dứt lời, hắn liền lao ra khỏi phòng bảo vệ, đứng ở cổng trường liều mạng phất tay. Không đề phòng có người đột nhiên lao ra giữa đường, đầu xe lách qua, hướng bên cạnh tránh đi, bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh ken két chói tai, tốc độ ô tô mặc dù có giảm bớt nhưng không hề có ý dừng xe."Chờ một chút, đây là con trai Cung thủ trưởng, mang theo cậu ta, đảm bảo quân đội sẽ cho người tới đưa các người an toàn rời khỏi đây.

"Vương Thao cẩn trọng, lập tức hướng về phía chiếc Ferrari hét to. Nhưng đối phương không chút nào để ý tới, một mạch chạy đi, biến mất tại góc ngã tư. Vẻ mặt Vương Thao uể oải, suy sụp gục bả vai xuống. Cung Lê Hân vỗ vỗ bả vai rộng lớn của hắn an ủi, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ. Không có xe, cũng như khiêng cái người cao lớn này rời đi, đối với cậu mà nói không vất vả chút nào."Đi thôi, tôi có cách mang cậu rời đi." Cung Lê Hân nghiêng đầu nhìn Vương Thao, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

"Ân.

"Không hề nghi ngờ, Vương Thao lập tức tin lời Cung Lê Hân, bả vai gục xuống lập tức vươn lên, thần sắc suy sụp cùng uể oải cũng bị đánh tan. Hai người đang muốn cất bước rời đi, góc đường bỗng vang lên tiếng động cơ gầm rú, chiếc Ferrari màu hồng kia thế nhưng lại xuất hiện, nhanh chóng chạy về phía hai người, cửa kính xe mở ra, một âm thanh băng lãnh đầy nam tính vang lên,"Trong hai người ai là con trai Cung Viễn Hàng ?"

Cung Lê Hân cùng Vương Thao cúi người nhìn vào trong xe.

Trong xe có 3 người, đều là nam. Một người mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc thời trang, tuy rằng diện mạo anh tuấn, nhưng mặt mày lại đầy kiêu căng, vừa nhìn là biết thiếu gia nhà giàu cao cao tại thượng.

Hai người còn lại bộ dáng cỡ hai tám hai chín tuổi, thể trạng đều cường tráng, một thân tây trang màu đen phẳng phiu. Một người ở phía trước lái xe, một người ở phía sau che chở cậu thiếu gia kia, vẻ mặt đề phòng, rõ ràng là bảo tiêu của hắn.

Câu hỏi là từ người lái xe kia.

Khuôn mặt hắn tuấn tú cứng nhắc, có một vết sẹo từ trán bên trái, khó khăn tránh đi mắt trái, kéo dài xuống thái dương, khiến cho gương mặt vốn lãnh ngạnh của hắn càng thêm vô tình. Cặp lông mày thẳng xéo cau lại, dưới đôi mày dày là đôi mắt tối đen thâm thúy khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mặc dù đã cực lực khắc chế, nhưng trên người hắn vẫn nhè nhẹ tỏa ra lệ khí. Vương Thao bị khí thế của hắn trấn trụ, cuống quít tránh đi ánh mắt của hắn.

So với ác ma Tiêu Lâm tàn nhẫn vô tình có thể khiến Cung Lê Hân cảm thấy sợ hãi, một thân uy thế của người này tất nhiên không mảy may ảnh hưởng đến cậu.

Cậu tiến lên một bước, lễ phép mở miệng, "Cha tôi là Cung Viễn Hàng, xin hỏi các anh có thể chở chúng tôi một đoạn đường không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!