Vụ Thành một năm rưỡi sau.
Đây là tiểu viện của một nhà nông cũ, tường viện trồng đầy đăng tiêu[1], mơ trắng, còn có mấy cây liễu rũ cành trông đầy tình thơ ý họa. Trong viện có đặt một cái bàn đá, trên bàn bày bừa những quyển sách cùng một bộ cờ vua chưa đánh xong.
Ngẫu nhiên lại có mấy con bướm lớn diễm lệ nhẹ nhàng bay lượn giữa các bụi hoa trên tường viện, nếu xem nhẹ mấy xúc tu sắc bén hơn cả cương châm lại còn mang kịch độc của chúng, thì đây thật sự là một bức tranh năm tháng tĩnh lặng, sinh hoạt an ổn.
Đậu Hằng hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người đứng dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn tiểu viện bị ánh mặt trời phủ lên một lớp sa mỏng vàng nhạt mĩ lệ, khóe môi mân thành một đường ẩn hiện ý cười khó nhận ra.
Nhìn lại cánh cửa khép hờ, đôi tử mâu của hắn hiện lên vẻ ôn nhu, thấp giọng hỏi,"Cung Lê Hân, em ngâm nước xong chưa?"
Trong cửa không có đáp lại, hắn lại gọi thêm vài tiếng, lúc này mới đẩy cửa bước vào.
Như hắn dự đoán, thanh niên thế mà đã ngủ mất trong lúc ngâm nước. Cậu nửa nằm vào thành bồn tắm, đầu vùi vào cánh tay, làn da trắng nõn ngâm trong nước thuốc u lam càng làm nổi bật vẻ lán mịn, trông mê người đến cực điểm.
Đậu Hằng theo bản năng ngừng thở, lặng yên không tiếng động bước qua, nâng thanh niên lên từ bồn tắm. Làn da vốn nhẵn nhụi vì ngâm lâu ngày trong nước thuốc màu lam mà càng thêm trắng mịn, giống như một mỹ nhân ngư thiếu chút nữa đã tuột khỏi khuỷu tay hắn, Đậu Hằng vội điều chỉnh góc độ, gắt gao ôm lấy thanh niên vào lòng, khuôn mặt trước giờ luôn không có biểu tình lại hiện lên một tia bối rối.
Cũng may thanh niên không té xuống đất, cũng không bị làm thức giấc, Đậu Hằng thầm thở phào một hơi, bước khỏi phòng tắm, cẩn thận đặt thanh niên lên chiếc khăn đã sớm trải sẵn trên giường.
Cầm lấy một cái khăn khác để ở đầu giường, hắn bắt đầu lau khô cơ thể thanh niên, động tác vô cùng thuần thục. Nhìn không chớp mắt lau nửa người trên và dưới bụng, lại lau xuống dưới chân, thần kinh luôn căng chặt lúc này mới thả lỏng ra, đánh bạo nhìn cảnh đẹp dưới tay mình.
Ngón chân thanh niên nhỏ nhắn khả ái, móng tay sáng đục nhiễm một màu phấn hồng mê người, bàn chân duyên dáng thon dài bị một bàn tay nắm lấy, màu đồng cổ cùng trắng tuyết hòa cùng một chỗ, nhìn qua đặc biệt tương xứng cũng vô cùng mĩ lệ.
Hầu kết Đậu Hằng di chuyển lên xuống, trong lòng bỗng dâng lên một khát vọng mãnh liệt. Hắn khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi cúi đầu, từng chút một kề sát chân thanh niên, nhẹ nhàng ngậm lấy một ngón chân, ôn nhu vô tận liếm lộng vài cái.
Bề mặt bàn chân còn lưu vài giọt lam dược theo đầu lưỡi đi vào cơ thể, mang theo một cỗ khô nóng khó nhịn.
Mâu sắc Đậu Hằng dần biến thâm, cơ hồ chuyển thành màu đen, tinh tế hôn liếm lên chân thanh niên, mặt mang theo vẻ say mê cùng thành kính, như đang dùng tư thái hèn mọn nhất cúi bái vị thần cao quý nhất trong lòng mình.
"Anh đang làm gì thế?"
Ôn nhu kiều diễm bị một thanh âm nghi hoặc cắt ngang, Đậu Hằng cứng ngắc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt trong suốt của thanh niên.
"A~ ngứa quá!
"Không đợi Đậu Hằng trả lời, thanh niên bỗng bật cười, nhẹ nhàng co lại mắt cá chân bị Đậu Hằng nắm lấy, ngón chân cũng hơi nhúc nhích, khẽ cọ cọ hai cái lên cái cằm lún phún râu của Đậu Hằng, cử chỉ vô cùng thân mật. Thấy vẻ bướng bỉnh chớp động trong đôi mắt sáng ngời trong suốt của thanh niên, không hề có chút nào phản cảm, biểu tình cứng ngắc của Đậu Hằng mới dần khôi phục lại bình thường, tự nhiên buông mắt cá chân thanh niên ra, cầm lấy bộ quần áo trên giường nói,"Tôi giúp em mặc quần áo, không thì cảm lạnh."
Ngâm xong lam dược, tứ chi bách hài đều tràn ngập năng lượng, dẫn dắt đưa năng lượng vào đan điền, hạ phúc trở nên ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Thanh niên biếng nhác thở ra một hơi, nửa nằm nửa ngồi, duỗi thẳng tứ chi để Đậu Hằng giúp mình mặc quần áo.
Thay cho thanh niên một chiếc sơmi trắng rộng rãi, cài nút áo lại, đầu ngón tay khẽ lướt qua ***g ngực trắng nõn của thanh niên hai cái; lại mặc quần lên cho thanh niên, mắt thoáng nhìn qua nơi phấn nộn tinh xảo kia, ánh mắt hắn chợt hoảng hốt vài giây.
Vẻ khác thường này đều bị Đậu Hằng giấu dưới khuôn mặt lạnh lùng, khó mà nhìn ra manh mối.
Thanh niên đang dần ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn, khoảng cách của hắn với cậu cũng càng ngày càng gần, cảm xúc hắn dâng trào nhưng mảy may không dám biểu lộ, vì sợ, sợ thanh niên phát hiện sẽ xa lánh hắn.
Nhưng hắn tin, ngày qua ngày, như tằm ăn lên, một ngày nào đó hắn sẽ có được tâm thanh niên trước mắt. Đúng thế, không biết từ khi nào, hắn đã nổi lên tham niệm, càng thân cận thanh niên càng không thể thỏa mãn với loại khoảng cách không xa không gần này.
Giống như Hạ Cẩn nói vậy, trân bảo như thanh niên, cho dù chết cũng không thể buông tay.
Đương nhiên, hắn trong lòng tuy thừa nhận, nhưng cũng không kiêng nể gì đi tuyên cáo với mọi người như Hạ Cẩn, không thấy Hạ Cẩn bị Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên liên thủ đẩy tới Ninh Thành, hai ba tháng mới có thể trở về gặp thanh niên một lần sao?
Bất quá, Ninh Thành gieo trồng một lượng lớn Nhiếp Hồn Thảo, là cơ sở chế biến lam dược. Thanh niên nếu muốn nhanh chóng khôi phục thực lực, lượng lam dược cần dùng mỗi ngày phải vô cùng nhiều, Hạ Cẩn tuy rằng bận rộn, nhưng có thể trả giá vì ái nhân, hắn rất vui vẻ chịu đựng.
Miên man suy nghĩ làm phân tán lực chú ý, Đậu Hằng rốt cuộc thuận lợi cài xong thắt lưng cho thanh niên, trán cũng đã đổ một tầng mồ hôi.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa có tiết tấu truyền đến, Đậu Hằng vội bước ra mở cửa.
"Cung Lê Hân cần uống dược." Kim Thượng Ngọc tay cầm một chai lam dược nồng độ khá cao, lắc lắc trước mặt Đậu Hằng, tầm mắt đảo xuống, nhìn đũng quần dựng cao của hắn, giảo hoạt kề sát hỏi,"Lại ngâm tới ngủ quên sao?"
Đậu Hằng mặt không chút thay đổi gật đầu, hơi nghiêng người nói với Cung Lê Hân,"Tôi đi trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!