Chương 7: (Vô Đề)

Đánh giá: 2 / 1 lượt

Hàn Phong gật đầu, bước qua cánh cửa vỡ vụn, tiến vào trong phòng bảo vệ.

Hai người Phương Tường, Liễu Huyên cũng theo đó tiến vào.

Trong phòng vẫn còn nguyên cái xác bị gặm cắn một nửa, thân thể cái xác đã chuyển qua màu tím đen, giống như chết được 10 hôm rồi.

- Hử? Tại sao lại không biến thành thây ma? Ở đây có quy luật gì? Chẳng lẽ nếu thân thể bị ăn nhiều quá thì sẽ không tỉnh lại làm xác sống được, hoặc bị ăn càng nhiều thì càng mất nhiều thời gian thây ma hoá?

Hàn Phong nhìn cái xác không thấy hiện lên thông tin thông báo thì nhíu mày khó hiểu. Bất quá hắn tạm thời mặc kệ, dựa theo lời Phương Tường nói mà lục tìm thử một phen.

- Đây rồi.

Sau một hồi tìm kiếm, hắn quả nhiên lôi từ dưới hộc tủ ra một khẩu súng k54 cùng một túi nhỏ chứa đạn, thậm chí có cả bao da đựng súng.

Phương Tường cùng Liễu Huyên nhìn thấy cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bọn hắn cảm giác súng đạn rất có sức bảo hộ.

Hàn Phong trước đây đã từng tham gia nghĩa vụ quân sự, tất nhiên không quá xa lạ gì với thứ đồ chơi này. Hắn đem 8 viên đạn nhét vào hộp tiếp đạn, sau đó khoá chốt an toàn lại, nhét vào bao da, đeo vào cạp quần.

Phương Tường nhìn cảnh này không khỏi đau lòng, lão muốn nói lại thôi, rốt cuộc chỉ có thể thở dài.

Hàn Phong nhìn quanh một hồi, thấy trên vách tường có 2 cái màn hình, chính là chiếu cảnh 2 phòng nhân viên, bên trên là hình ảnh xác chết la liệt, hắn bèn hỏi.

- Phương tổng, có camera tại cầu thang bộ không?

Phương Tường nhanh chóng bỏ qua tiếc nuối, lập tức đáp:

- Có chứ, để tôi xem thử.

Lão tiến lên mấy bước, nhìn sơ qua cái xác trên bàn, cố nén cảm giác ghê tởm mà móc từ trong túi quần xác chết ra một cái điều khiển, một chùm chìa khoá. Lại dùng điều khiển kia bấm mấy cái, hình ảnh camera lập tức thay đổi.

Lão vừa tìm kiếm vừa nói:

- Có tổng cộng 6 cái camera, cũng may là loại kết nối nội bộ qua dây cáp, nếu là kết nối wifi, đoán chừng hiện tại không có tín hiệu.

Hàn Phong gật đầu, nhìn tới hình ảnh camera cầu thang bộ.

Nơi đó có hai thây ma đang quỳ dưới đất gặm cắn một xác chết, về phần tại tầng 2 cùng tầng một có gì, hắn cũng không biết.

Hắn lại trầm ngâm hỏi:

- Phương tổng, từ cầu thang bộ tới ô tô tải có xa không?

Phương Tường cẩn thận nghĩ lại rồi đáp:

- Theo lý thì hôm nay không ai sử dụng ô tô công ty, nó được để tại bãi xe số 2 phía sau toà nhà. Còn xe con của tôi thì để dưới tầng hầm.

Hàn Phong nghĩ nghĩ một chút, quyết định:

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng

- Xe con để dưới hầm nhiều khả năng khó lấy được, chưa biết chừng đã loạn thành một bầy, mà xe con cũng không đủ uy lực, rất mềm yếu trước móng vuốt thây ma to lớn.

Chúng ta vẫn phải đi tìm xe tải thôi.

- Được, đều nghe theo cậu.

Quá trình vừa rồi hai người đàn ông trò chuyện, Liễu Huyên cũng không có đứng không, nàng sớm quét một vòng quanh căn phòng, đem hết mớ bánh kẹo, nước suối cùng trái cây của đám bảo vệ đều thu lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!