Nghe thấy hiệu lệnh của Hàn Phong, mấy người có sức chiến đấu lập tức đề cao cảnh giác thêm 200%, người thì nấp vào sau ô tô chuẩn bị ra đòn đánh lén, người thì rút đao chỉ thẳng phía trước, Ngô Soái trực tiếp nhún chân, nhảy lên ban công lầu hai, họng súng đen ngòm chĩa xuống phía dưới.
Hàn Phong thấy bốn người Tường Vi vẫn còn ngơ ngác thì quát khẽ:
- Muốn ăn đạn lạc hay muốn bị quái vật xé xác? Mau núp đi.
Bốn người này giật mình, vội vã cuống cuồng trốn qua một bên. Cao Trác còn bị vấp ngã, bộ lễ phục đắt tiền lập tức rách toạc lưng, Lý Hạ Vân phải thò tay lôi sềnh sệch gã về phía sau chiếc bán tải.
Hàn Phong rút khẩu D.
E ra, đoàng một phán bắn chỉ thiên, sau đó chĩa về chiếc ô tô đang chạy tới mà quát lớn:
- Người phía trước lập tức đi chậm lại, bằng không tôi sẽ bắn!
Chiếc ô tô phía trước nghe thấy tiếng súng, người bên trong chẳng những không sợ hãi mà còn mừng, vội vã dựa theo lời Hàn Phong chạy chậm lại.
Hàn Phong nheo mắt nhìn chiếc xe jeep này, lại nhìn lên Ngô Soái bên trên, thấy đối phương lắc lắc đầu, hắn không khỏi thở ra một chút.
Điều đó có nghĩa là không có thây ma phi lý kiểu thể thôn phệ, cũng không có quái vật biến dị như mèo biến dị đuổi theo.
Nhưng Hàn Phong cũng không có thu lại cảnh giác, ngược lại thái độ càng thêm ác liệt. Trong tận thế, con người so với thây ma đôi khi còn nguy hiểm hơn. Hắn lại hét lớn:
- Chạy tới trước, sau đó dừng lại, ngồi im trên ô tô cho tôi.
Mười mấy giây sau, chiếc ô tô chậm chạm lăn tới cách Hàn Phong 3 mét. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế chỉ súng vào chiếc ô tô, sau đó ra lệnh cho đồng bạn:
- Chu Vấn, Châu Lam, Đinh Vũ, thanh lý hết thây ma xung quanh.
Ba người này có khả năng săn giết thây ma cấp thấp tương đối nhanh chóng.
Lại qua mấy chục giây, tám chín con thây ma vây quanh xe jeep đã được dọn sạch.
Hàn Phong hét lên với người bên trong xe:
- Tất cả đi xuống, giơ hai tay lên đầu, đảm bảo tôi nhìn thấy các người không có địch ý.
Lúc này người bên trong mới lục tục đi xuống. Cửa xe bốn phía đồng thời mở ra, bên trong bước xuống 2 nam 3 nữ, đều là người trẻ tuổi.
Nam tử có vẻ là người dẫn đầu hai tay giơ lên, thành khẩn nói:
- Xin hãy tin chúng tôi, chúng tôi không mang theo địch ý.
Hàn Phong tất nhiên không tin họ, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng bạn. Hứa Dương hơi ngẩn ra, sau đó hiểu ý tiến lên lục soát trên người hai nam nhân, mà Mã Mộng Đình cũng theo đó lục soát ba nữ nhân.
Thấy họ quả thật không có vấn đề, Hàn Phong mới thu lại súng lục. Nhưng hắn không có cất vào bao da, vẫn giữ nguyên ngón tay tại cò súng, hắn trầm giọng nói:
- Không có thây ma mạnh mẽ đuổi theo, tại sao các người kêu cứu hoảng hốt như vậy.
Nam tử dẫn đầu cười khổ:
- Có thứ so với thây ma càng thêm đáng sợ... Tôi gọi là Nhạc Sơn, vị huynh đệ này xin hỏi xưng hô thế nào?
- Tôi gọi Hàn Phong, các người có thể nói rồi.
Nhạc Sơn hít một hơi thật sâu nói:
- Hàn Phong, chúng tôi bỏ chạy khỏi Tam Lang trại. Tam Lang trại là một điểm tập kết người sống sót do Tam Lang gia lập nên, cách đây 3 cây số. Bất quá, cao tầng bọn họ áp bức người khác vô cùng tàn bạo. Bọn chúng biết một bí mật của chúng tôi, bởi vậy tôi phải tìm cách thoát đi.
Chu Vấn bên kia nghe thấy cái tên Tam Lang gia, trong mắt bốc lên cừu hận, cũng mang theo sự sợ hãi không nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!