Chương 46: Thử súng

Đánh giá: 2 / 1 lượt

Tường Vi nhìn căn nhà sạch bóng không có một chút hương vị máu me và xác sống, xung quanh nhà chất đống cơ man nào là tài nguyên, nhìn mấy đứa trẻ con miệt mài đan lát một tấm lưới, lại có hai lão nhân lớn tuổi đang chỉnh trang lại mấy miếng thịt lợn để phơi nắng, rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được một vài điểm an toàn, một vài điểm cuộc sống và hi vọng.

Hàn Phong thản nhiên nói:

- Vào nhà đi, đợi một lát sẽ có người sắp xếp ổn thoả.

Hắn dẫn theo người mới gia nhập vào nhà, khiến cho mấy người làm công tác hậu cần có chút tò mò nhìn qua. Nhưng họ cũng không lỡ dở công việc của mình, vẫn như vậy chăm chỉ hoàn thành trách nhiệm.

Sau khi Hàn Phong đem hết súng đạn chuyển lên phòng của mình, Phương Tường rốt cuộc đã trở lại.

Nhìn Hàn Phong dẫn theo 4 người mới, trong đó còn có hai nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, lão không khỏi trong lòng chảy đầy nước bọt. Thế nhưng sau khi nhìn hai khẩu súng lạnh lùng bên eo họ, lão lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Nói đùa, mạng nhỏ quan trọng hơn.

- Hàn Phong, chúng ta đã chặn hoàn toàn đường từ phía tây tới.

Hàn Phong hài lòng gật đầu, ném một cái túi nilon chứa 16 viên đạn cho lão, thản nhiên nói:

- Khẩu K54 vẫn còn ở chỗ lão đúng không. Bây giờ có tác dụng rồi.

Phương Tường vội vã tiếp nhận đạn, cười tới tít cả mắt. Khẩu K54 của lão đã bắn hết đạn từ lần săn giết thể thôn phệ, có thể nói là một phế phẩm. Nhưng bây giờ có đạn, nó sẽ toả ra hào quang vốn có của nó.

Bất quá khi nhìn thấy Ngô Soái sau lưng đeo một khẩu súng trường đen kịt, lão lập tức rụt cổ lại.

Xem ra thu hoạch lần này của bọn họ rất khá.

Hàn Phong chỉ bốn người Tường Vi nói:

- Bốn người bọn họ là người tôi vừa tìm thấy. Vị tiểu thư này tên là Tường Vi, tính cho nàng ta công lao lớn nhất trong lần hành động thu thập vũ khí này. Về phần mong muốn của họ là gì, lão sắp xếp cho họ.

Phương Tường đánh giá 4 người một chút, sau đó thông báo lại một lần nữa quy tắc đội ngũ, ngoài ra còn có bảng cống hiến mà lão tốn cả đêm hôm qua xây dựng lên.

Hàn Phong không rõ ràng lắm cái cống hiến kia sẽ được tính toán thế nào, bất quá, khẳng định Phương Tường không dám làm ra trò gì vớ vẩn.

Ai cũng đều không phải người ngu, nếu cống hiến của họ không xứng với thực, quyết định tố cáo lên trên, lúc đó lão Tường sẽ phải mệt óc giải trình.

Bốn người Tường Vi nghe xong, đã có cái nhìn chi tiết về đội nhóm mà Hàn Phong xây dựng.

Công bằng.

Đây là hai từ xuất hiện đầu tiên.

Không nuôi phế vật.

Đây là bốn từ xuất hiện tiếp theo.

Bọn họ hiểu, tháng ngày chỉ cần rút tiền trong tài khoản ra tiêu pha phè phỡn đã thực sự chấm dứt rồi.

Đặc biệt là Cao Trác, hắn không tin nổi có ngày bản thân phải đi chặt gỗ dỡ ra từ nhà dân mới có cơm ăn.

Vì đã mất đi điện lưới, để tiết kiệm xăng dầu chạy máy phát và tránh lãng phí gas, Phương Tường quyết định chuyển qua nấu ăn bằng củi lửa, vậy nên mới có cơ sự này.

Đội ngũ chẻ củi còn thật rất đông, có tới 5 người.

Tường Vi cũng có chút không chịu nổi, nàng nhợt nhạt hỏi:

- Vậy ăn một bữa cơm sẽ hao hết bao nhiêu cống hiến?

Phương Tường đang định lên tiếng, Hàn Phong chợt thản nhiên nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!