Chương 43: Mèo biến dị.

Đánh giá: 2 / 1 lượt

Dù nó đã chết rồi nhưng hình thể của nó vẫn khổng lồ như một chiếc xe bán tải vậy, cơ bắp toàn thân nó càng đem tới cảm giác bạo tạc đáng sợ hơn.

Bọn họ nhìn Ngô Soái từng rìu một bổ xác P1 ra, cuối cùng ngoài một đống máu thịt, không tìm thấy gì khác.

Hàn Phong có chút lẩm bẩm:

- Có lẽ phải tới P2 mới có, giống như con thể thôn phệ E2 kia vậy.

Tiêu Minh nhìn cảnh này, dưới chân gần như nhũn cả ra.

Hắn từ trước tới nay nào có thấy cảnh chiến đấu khủng bố cùng tràng diện máu tanh như vậy, có chăng là thấy qua phim ảnh viễn tưởng, nhưng phim ảnh không thể nào chân thực cùng đáng sợ như vậy.

Đặc biệt là cảm giác rung động dưới nền đất khi quái vật to lớn tấn công, hắn lúc đó thiếu chút tiểu ra quần.

Mà hắn càng hâm mộ cùng hướng đến Hàn Phong, Ngô Soái hơn, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Hứa Dương lại coi trọng Hàn Phong như thế.

Quá ngưu bức rồi.

Hàn Phong thấy không thu hoạch được gì, đành phải bỏ qua, đem xác P1 đốt cháy, đội ngũ tiếp tục lên đường.

Hắn đem nhẫn hồn giáp đeo lên tay, chống chịu của hắn đạt mốc 17 điểm, mà 2 điểm tiềm năng kia trực tiếp cộng vào trí lực, đem trí lực đẩy lên 36 điểm.

Ngồi trên xe, Hàn Phong hưởng thụ luồng sáng xanh lá từ Liễu Huyên ném qua, dễ chịu tới mức không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Phía sau ghế phụ, Liễu Huyên bóp bóp trán, u oán nói:

- Hai huynh đệ các người thay nhau tiến lên làm mệt tôi.

Vừa rồi nàng phải hồi tức cho Ngô Soái, hiện tại vừa hết thời gian chờ, lại phải hồi tức cho Hàn Phong, tiêu tốn tổng cộng 6 điểm trí lực.

Cách nói chuyện của Liễu Huyên tràn ngập sắc thái mờ ám. Tiêu Minh nhìn lướt qua kính lái, nhìn tới thân hình nóng bỏng của nàng ta, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Châu Lam thì đỏ mặt im lặng, cảm thấy vị tỷ tỷ này thật sự quá dâm tục rồi.

Ân, nhưng nàng ta nói câu kia cũng đúng chứ đâu có sai. Đầu óc Châu Lam có chút không đủ dùng, vội vã tự mắng bản thân mấy câu.

Hàn Phong đã sớm quen, tuỳ tiện đáp lại:

- Đợi lát nữa trở về, tôi sẽ bảo Ngô Soái hoá thành cự nhân rồi triển lãm mấy tư thế cho cô được bổ mắt, coi như đền bù một hai.

Liễu Huyên không nhịn được thử liên tưởng.

Cái tên Ngô Soái, lúc hoá cự nhân thực sự cao lớn vô cùng. Ách, vậy cái kia liệu có…

Nàng vừa nghĩ tới, không khỏi khẽ rùng mình khép đùi lại, không dám tưởng tượng thêm nữa. Một lúc sau, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Thảo nào đêm nào ta cũng nghe hai vị tiểu muội kêu gào thảm thiết…

Không khí trong xe lập tức im bặt, Hàn Phong khôn ngoan không đào sâu thêm, Tiêu Minh khoé miệng nhếch lên kỳ quái, về phần Châu Lam, ánh mắt giả bộ liếc ra ngoài cửa kính, nhưng đùi nàng so với Liễu Huyên còn kẹp chặt hơn.

Ngô Soái đáng thương ngồi ở xe sau, liên tục hắt xì 3 cái, trong miệng lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ xa ta mới có mấy chục phút, hai vị ái phi đã nhớ thương ta rồi?

Lần này đoàn xe không còn mấy khó khăn nữa, một đường thẳng tiến mà đi tới câu lạc bộ Tường Vi. Nhìn từ bên ngoài, câu lạc bộ này giống như một cái biệt thự rộng lớn của giới nhà giàu, tường bao cao 3 mét, cổng đồng hoa văn phức tạp, cũng không có khoá kín mà mở ra một đường hé hé vừa đủ người chui lọt.

Hàn Phong nhảy xuống xe, chém ra mấy nhát dọn sạch thây ma xung quanh, nhìn vào khe hở giữa hai cánh cổng.

Đằng sau cánh cổng có một biệt thự 5 tầng màu trắng sữa kiểu cổ điển, có mấy cánh cửa sổ đang mở toang, xác người vắt vẻo thò cả ra ngoài, cũng có mấy cánh cửa đóng lại, im lìm như chết, không biết trong mấy căn phòng đó đang chứa đựng điều gì.

Phía trước biệt thự là một dãy sân vườn rộng lớn, quả thật chẳng khác mấy so với các biệt thự khác. Theo lời Tiêu Minh, bên trong biệt thự là khu ăn chơi với đủ mọi thể loại, còn phía sau là sân tenis và khu bắn súng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!