Hàn Phong từ balo sau lưng lấy ra một đôi ủng gia tốc cho nàng ta rồi nói:
- Tốt, đây là phần thưởng.
Đào Đại Tư cầm đôi ủng, có chút tham lam xoa xoa, sau đó chậm rãi nói:
- Ông chủ Hàn, có thể đổi ủng này bằng trảm mã đao hay không?
Đào Đại Tư luôn miệng gọi Hàn Phong là ông chủ Hàn, chính là do hắn đã cho nàng ta thuê trảm mã đao, đồng thời đồng ý bảo hộ nàng ta thăng cấp.
Nàng ta trước tận thế chỉ là một người làm thuê tạp vụ chăn ngựa trong gia đình giàu có, cứ ai quản lý nàng ta, vậy nàng ta liền gọi là ông chủ. Hàn Phong vừa ứng lương, vừa bao ăn bao ở, chẳng khác nào ông chủ cả.
Hàn Phong lắc đầu cười:
- Đao này giá trị cao hơn ủng gia tốc.
Đào Đại Tư ngẫm nghĩ, tính toán, sau đó nói:
- Vậy tôi chấp nhận làm thuê cho ông chủ Hàn 10 năm.
Hàn Phong thiếu chút đã phun nước đang uống ra ngoài. 10 năm? Nãi tử này tự muốn ký hợp đồng nô lệ à?
Hắn tất nhiên không phải người tốt mà đi giải thích cho nàng ta. Thấy lợi, ngu gì không đồng ý.
- Ân, cũng được, vậy trước hết cho Đại Tư tỷ mượn luôn đôi ủng gia tốc này.
Hắn quay qua kêu lên với Ngô Soái:
- Tiểu im lặng, về thôi!
Ngô Soái đang chém một con thây ma cấp 2, nghe vậy, tức tới thiếu chút bị vật nhỏ kia cào trúng.
Mặc dù chỉ có duy nhất Hàn Phong dám gọi hắn bằng biệt danh đó nhưng hắn vẫn uất ức không thôi.
Hắn yếu ớt phản bác bằng một biệt danh chẳng có ý nghĩa gì:
- Tiểu Phong Phong, đệ nghe rồi!
Bốn người bọn họ trèo lên một chiếc xe Jeep, người lái đương nhiên là Đào Đại Tư.
Nàng ta vừa lái xe, vừa xoay chuyển tròng mắt ngẫm nghĩ. Hôm nay bám được vào ông chủ Hàn này, cuộc sống tương lai chắc hẳn sẽ bớt khốn khó. Hắc hắc.
10 năm với nàng ta, chẳng ý nghĩa gì lớn cả.
Trước tận thế, nàng ta còn làm thuê tới 20 năm, đã bao giờ được ứng lương đâu.
Hàn Phong ứng trước cho nàng ta, chắc chắn là một ông chủ tốt. Đào Đại Tư cũng không ngu, phần ứng trước này, cùng với động thái gần giống như tặng ủng gia tốc kia, có ngu mới không nhận ra rằng hắn đang muốn bồi dưỡng thế lực.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Chẳng mấy chốc 4 người đã trở về cứ điểm. Bên trong căn nhà đã không còn sáng chói như mọi hôm, chỉ có mấy ánh đèn le lói chiếu sáng những góc quan trọng.
Đây là đèn đa năng do Đường Hiếu đấu nối với ắc quy ô tô mà sử dụng.
Thấy Hàn Phong trở về, mấy đứa nhỏ cuối cùng cũng thở phào một hơi. Bọn chúng đã đói meo rồi, có điều cha mẹ nói phải chờ Hàn đại ca trở về mới được ăn, bọn chúng cũng đành phải chịu.
Hàn Phong bước vào cửa tươi cười nói:
- Xin lỗi mọi người, lần sau không cần chờ cơm đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!