Tiếp đó, Hàn Phong giảng thuật kế hoạch của mình. Mấy người còn lại bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, sau đó là đồng loạt tán đồng, hưng phấn khen hay.
Bọn họ mười mấy người cùng nhau đưa ra các ý kiến xây dựng khác nhau, xây dựng lên một cái kế hoạch hoàn chỉnh, cuối cùng đã thống nhất được phương án hành động.
Biến số ở cái kế hoạch này chỉ nằm ở hai điểm.
Một là cấp độ của thể thôn phệ, hai là thái độ của nó.
Bất quá, không làm ngay thì sẽ hết cơ hội. Bọn họ khó khăn xây dựng được một cái cứ điểm, tuyệt đối không thể để quái vật kia tàn phá.
Hàn Phong đứng dậy, xoa nắn cổ tay nói:
- Các vị, chỉ cần hành động này thành công, chúng ta chắc chắn sẽ nghênh đón một tương lai an ổn hơn, cũng sẽ có một cứ điểm thực sự đủ an toàn, làm bàn đạp tiến về thành phố, tìm kiếm thân nhân của chúng ta.
- Tôi ở đây tuyên bố, bản thân sẽ dốc hết sức lực cho lần hành động này. Nếu thành công, lợi ích chia đều cho tất cả mọi người, nếu thất bại, tôi là người đi đoạn hậu, bảo hộ mọi người rút lui! Chúng ta vì tương lai, hãy cùng cố gắng!
Đám người được lây nhiễm nhiệt huyết của Hàn Phong, đều cao giọng hô lên:
- Cố gắng! Tất cả vì tương lai của chúng ta!
Sau khi buổi họp bàn kế hoạch trôi qua, mỗi người đều bắt tay vào công tác chuẩn bị dụng cụ chiến đấu cho sự tình ngày mai.
Hàn Phong đứng trên tầng 3, ánh mắt xuất thần nhìn về phía bắc, nơi đó là phương hướng mà bọn họ toàn lực thanh tẩy thây ma hôm nay, nơi đó cũng là phương hướng của một siêu thị hai tầng rộng lớn, có khả năng cũng là nơi ẩn núp của một thây ma hùng mạnh nhất mà hắn sắp sửa phải đối mặt.
Sau khi nhìn một lúc, Hàn Phong xoay người qua bên cạnh, ánh mắt nhìn tới một cậu thiếu niên chừng 16 tuổi, khuôn mặt có chút phản nghịch đang đứng đó, hắn bình tĩnh nói:
- Cậu phải biết, nhiệm vụ đó có khả năng cao sẽ khiến bản thân cậu biến thành một đống thịt nát.
Chu Vấn nhếch mép cười nói:
- Nhưng chỉ cần hoàn thành, tôi sẽ trực tiếp nắm được cơ hội trở thành cường giả vào trong tay.
Hắn khao khát sức mạnh, nhưng hắn lại là một trong ba người đánh mất gậy bóng chày, coi như là đánh mất tương lai thăng cấp. Tuy Chu Vấn vẫn có thể mượn gậy bóng chày của người khác, nhưng hắn càng muốn sở hữu những vũ khí của riêng mình hơn!
Hàn Phong không nói gì nữa, thản nhiên gật đầu, đưa cho cậu ta một đôi giày.
Đây là giày phản lực của Ngô Soái, được Hàn Phong tạm thời trưng dụng tới.
Chu Vấn thử đeo giày phản lực lên chân, một cỗ thông tin lập tức xuất hiện trong đầu, để cho cậu ta hiểu được cách thôi động kỹ năng nhảy vọt đi kèm.
- Thật sự là thần kỳ…
Cậu ta vừa hơi ngẩn ra vì thuộc tính của giày, vừa xuýt xoa về uy lực của kỹ năng đính kèm.
- Cậu trở về đi.
Sau khi Chu Vấn rời đi, Ngô Soái lại tới. Lần này hắn không có cợt nhả nữa, nghiêm túc hỏi:
Hàn Phong nghĩ nghĩ một chút rồi nói lời thật lòng:
- Chúng ta làm một phép cộng, cộng tất cả cấp độ của những người có sức chiến đấu lại, có khi vẫn kém cấp độ của quái vật kia.
Ngô Soái trầm mặc một lát, nhếch mép:
- Haha, đệ sẽ là người trực tiếp đấm vỡ đầu nó.
Hàn Phong lắc đầu cười nói:
- Chỉ cần mọi việc thuận lợi, đệ ngay cả cơ hội chạm vào nó cũng không có. Nếu thất bại, e rằng chỉ vừa đối chiến, chúng ta sẽ bị giết sạch sau mấy chục giây…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!