Ngô Soái là người đầu tiên giơ tay, nghiêm túc nói:
- Tất nhiên là đệ!
Hàn Phong tức giận nhìn hắn mắng:
- Tất nhiên là ngươi rồi. Ngươi không muốn đi, ta cũng bắt ngươi đi.
Hắn cần Ngô Soái cái chiến lực mạnh thứ hai này, lúc nguy cấp có thể dựa vào một hai, lúc bình thường cũng có thể để hắn làm bảo mẫu cho đám người khác.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, hầu như tất cả mọi người đều giơ tay lên, chỉ có mấy đứa trẻ là vẫn tràn ngập ám ảnh, không có dị động, kể cả Đinh Vũ cũng là ngập ngừng mãi mới từ tốn biểu đạt.
Hàn Phong trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Khu vực xung quanh thật ra tương đối an toàn, trải qua một lần thử tiến ra ngoài, tạm thời cũng không có người hay vật nào tập kích cứ điểm này của chúng ta. Vậy thì Hứa Dương, cậu trước ở lại canh chừng, chờ người khác cạn kiệt thể lực sẽ thay ca.
Hứa Dương vẫn còn nguyên ấn tượng kinh khủng của thể thôn phệ hồi sáng, nghe Hàn Phong phân phó, hơi chút do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Hắn không ngại tiếp tục ở nhà, ổn định lại tâm lý một phen, cũng muốn quan sát hành động ban đầu sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
- Được rồi, kế hoạch chính của chúng ta là thanh lý thây ma, tìm người sống sót, thu thập vật tư, ba trong một. Đi tới đâu, mọi người cần thanh lý sạch sẽ tất cả thây ma tới đó, kéo xác ra ngoài đốt sạch. Việc này vừa để tránh xác chết phát tán mầm bệnh, vừa để tránh thu hút mấy thứ không sạch sẽ.
Phương Tường giơ tay lên nói:
- Chúng ta cũng cần tìm thêm một vài chiếc xe khác nữa.
Hàn Phong bừng tỉnh, gật gật đầu:
- Đúng vậy, thiếu chút tôi đã quên mất. Việc này giao cho ông và Mã Mộng Đình.
Hai chiếc xe trước đó của bọn họ đã bị hư hỏng phần nào. Chiếc xe jeep của Mã Mộng Đình còn bị sập gầm, hiện tại di chuyển chậm chạp vô cùng.
Sau khi bàn bạc một lúc nữa, một đoàn người rời đi căn nhà, thẳng về phía đường lớn.
Dẫn đầu đương nhiên là Hàn Phong, đi phía sau hắn là Liễu Huyên, Đinh Vũ, Nhạc Liên. Hai bên trái phải là Phương Tường, Mã Mộng Đình. Cuối cùng là Ngô Soái đi đoạn hậu.
Bọn họ may mắn mỗi người đều giữ được một thanh vũ khí, không phải gậy bóng chày thì cũng là trảm mã đao, có thể đủ điều kiện săn giết thây ma đạt được kinh nghiệm.
Chẳng mất nhiều thời gian, đoàn người đã trông thấy một đám thây ma mười mấy con lững thững tiến về phía họ. Những thây ma này đều là thân thể hư thối, khuôn mặt mục ruỗng chảy mủ, những cánh tay gầy như que củi khua khoắng loạn xạ.
Con nào con nấy đều há miệng đầy răng phát ra thanh âm không giống nhân loại, ánh mắt nhìn qua cực kỳ khát máu.
Mấy người phía sau, ngoại trừ Ngô Soái, đối với đám thây ma này đều dâng lên cảm giác cực kỳ kinh hoảng. Bọn họ mặc kệ là người mới như Đinh Vũ, Nhạc Liên, hay người cũ như Phương Tường, Liễu Huyên, đều có sự e ngại từ sâu trong nội tâm.
- Tôi trước hết sẽ bảo hộ những người cấp 1 thăng lên cấp 2, những người đã thăng lên cấp 2 thì cố gắng tự mình thăng lên cấp 3. Nhớ kỹ, thây ma đáng sợ, nguy hiểm, nhưng không khó đối phó, điều quan trọng nhất là phải giữ sự bình tĩnh. Tôi trước làm mẫu một lượt.
Hàn Phong sau khi nói xong thì dẫn đầu xông thẳng vào đám thây ma. Hắn hiện tại đã không còn yếu nhược như lúc ban đầu, bàn tay bốc lên bạch quang, một cái băng kiếm sắc bén dài 2 mét xuất hiện.
Hắn trực tiếp dùng băng kiếm chém qua ba chém, cả đàn thây ma mười mấy con, không có con nào thoát nạn, tất cả đều bị chém ngang lưng.
Hai nửa thân thể của bọn chúng cứ như vậy trượt dần rồi tách khỏi nhau, vết cắt sắc ngọt giống như đậu hũ, lộp bộp rơi qua bên cạnh.
Tràng cảnh vô cùng máu tanh khủng bố.
Những người phía sau tức thì khuôn mặt trở nên tái nhợt. Đặc biệt là Nhạc Liên, nàng ta thiếu chút bị doạ tới ngất xỉu, Đinh Vũ lập tức oẹ một tiếng cúi người nôn khan, Liễu Huyên thì hai chân không vững, trực tiếp mềm nhũn ngã xuống.
Ngay cả Phương Tường, Mã Mộng Đình đã chứng kiến qua nhiều lần Hàn Phong chém giết thây ma, nhưng cái cách chém ngang lưng giống như hành hình thời trung cổ này, bọn họ vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi.
Những thây ma bị Hàn Phong chém ngang lưng, máu cùng nội tạng phun ra đầy đất, mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên nồng nặc cả một góc phố. Thế nhưng bọn chúng còn chưa có chết, hai tay vẫn bấu xuống nền đất, cào cấu nhích người tiến lên, há ra cái mồm đầy năng phát ra thanh âm khò khè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!