Hàn Phong vừa nhìn thấy Liễu Huyên trong tình trạng này, không nhịn được đáy lòng rung động. Hắn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hơi nghiêng người như thể muốn che đi sự kỳ quái nơi nửa thân dưới, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì nguy cấp sao?
Hắn thấy đối phương gõ cửa dồn dập, tưởng rằng có thây ma đột kích, thế nhưng trạng thái nàng ta ngược lại tương đối thảnh thơi, vì thế trong lòng dâng lên nghi hoặc cùng khó hiểu.
Liễu Huyên đưa tay vuốt tóc, mấy lọn tóc ướt nhẹp dính trên da thịt trắng nõn, có chút lộn xộn, có chút tinh nghịch, nhìn qua cực kỳ quyến rũ. Chẳng những thế, nước đọng lại rớt xuống phía dưới, thẫm đẫm vạt áo, để lộ ra một cái điểm đỏ rực sưng tấy như có như không.
Nàng ta như thể vô tình nhìn lướt qua dưới háng Hàn Phong, tuỳ tiện nói:
- Không có gì nguy cấp. Chỉ là muốn thương lượng một chút, hi vọng anh có thể bảo hộ tôi thăng lên cấp cao hơn.
Nàng ta không chút keo kiệt nghiêng người, để cho hai khoả nhũ hoa cự đại lộ ra non nửa dưới cổ áo ngực, bên trên còn đọng lại mấy hạt nước, vừa nhìn liền khiến cho nam nhân có xúc động thò tay lau đi, tiện thể nắn bóp cảm nhận một hồi.
Hàn Phong kiềm nén kích động trong lòng, giọng nói hơi khàn khàn tiếp tục nghi hoặc:
- Không phải tôi nói sau bữa trưa mới xuất phát thanh lý thây ma sao?
Liễu Huyên một tay chống cửa, một tay giơ chiếc đồng hồ lên, lắc lắc nhẹ:
- Đã tới giờ trưa, cơm cũng được chúng tôi chuẩn bị xong rồi, chính là lên gọi anh chuẩn bị dùng bữa đây.
Hàn Phong cảm tưởng hai khoả nhũ hoa cự đại trước ngực nàng ta điên cuồng rung động, giống như muốn nhảy bổ ra ngoài mà tuỳ tiện giương oai, lại thêm cái tư thế của nàng ta giống như sắp sửa ngã về phía trước tới nơi, càng làm cho hắn thấy được sức ép nặng nề.
Đã vậy đôi chân thon dài trắng muốt kia của nàng ta, tại sao lại đan chéo vắt qua, để cho giữa hai chân hình thành một cái tam giác kỳ quái, hình như còn có chút phồng lên?
Hàn Phong cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, hắn còn muốn nhìn thêm một chút, trong lòng chợt động, gật đầu nói:
- Tôi xuống ngay.
Nói xong, hắn lập tức đem cửa phòng đóng lại, để cho Liễu Huyên ngoài cửa vừa kinh ngạc, vừa sửng sốt.
Chẳng lẽ Hàn Phong không được?
Bất qua, ba giây sau, cửa phòng đối diện Hàn Phong đột nhiên mở ra. Ngô Soái đầu tóc bù xù có chút tuỳ tiện ngáp một cái, trái phải hai bên hai cái tiểu mỹ nhân được hắn ôm trong ngực, cùng nhau đồng thời bước ra ngoài.
Đến tận đây, Liễu Huyên mới biết, bản thân nàng chính là bị người ta bỏ lại.
Ngô Soái nhìn lướt qua Liễu Huyên một vòng, chẹp miệng than thở đầy tiếc nuối, sau đó nghiêm túc nói:
- Nếu cô không khéo léo hơn, còn lâu mới có thể ăn được anh họ tôi.
Liễu Huyên hơi ngẩn ra, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng. Nhưng nàng ta cũng là người gan lớn, đối với chuyện bị phát hiện dùng nữ sắc câu dẫn nam nhân, nàng tuyệt đối không có một chút phản cảm, ngược lại nhanh chóng lấy lại cân bằng mà hỏi:
Ngô Soái nghiêm túc đứng thẳng, điệu bộ giống như đang báo cáo với cấp trên, nhưng nội dung lời nói khiến cho người ta vừa nghe liền muốn tát cho mấy cái:
- Tất nhiên rồi.
Anh họ tôi trong chuyện này chính là một cái đồ ngu, sống nửa đời người vẫn không thể đánh giá lúc nào ăn được, lúc nào không ăn được. Cô nếu chờ đợi hắn chủ động, e rằng chờ tới khi bản thân hoá thành thây ma cũng chưa đụng được vào ngón tay hắn.
Ngô Soái nói xong cũng không nhìn thêm nữa, thản nhiên ôm hai cô bạn gái đi về phía cầu thang. Hắn mặc dù cực kỳ muốn ném Liễu Huyên lên giường, chà đạp nãi tử nàng ta, giày vò cơ thể nàng ta. Bất quá, hắn tạm thời chưa có ý định đó.
Chờ một thời gian nữa nếu Hàn Phong không ăn, hắn lại ra tay cũng không muộn.
Liễu Huyên nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Ngô Soái, một lần nữa nhận thức về mức độ loser của Hàn Phong. Tất nhiên, đó là trước tận thế, còn trong tận thế này, hắn có thể coi như một winner.
- Tiểu nam nhân, lần sau xem anh làm sao đóng cửa.
Hàn Phong phía sau cửa gỗ thở dài, vỗ nhẹ một cái dưới háng mắng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!