Hàn Phong nhìn hai cái xác bốc cháy trong đám lửa, nhìn một đám người đứng lặng xung quanh, nhìn đứa bé 13 14 tuổi che miệng khóc nức nở bên cạnh người cha tóc mai đã có chút hoa râm, trong lòng hắn không khỏi mơ hồ.
Hắn không rõ mục đích của thứ gọi là trò chơi này. Đầu lâu khổng lồ trên bầu trời kia, rốt cuộc kẻ đó muốn làm gì, muốn tìm kiếm điều gì, muốn loài người thể hiện thứ gì?
Mục đích của kẻ đó thực sự chỉ để cho vui thôi sao?
Hàn Phong bàn tay nắm chặt. Hắn biết tương lai sẽ còn gặp gỡ nhiều cảnh tượng như trước mắt, thậm chí còn khốc liệt hơn, tàn nhẫn hơn, đau khổ hơn. Cha mẹ của Phương Tường ít nhất được hoả táng, an bài hậu sự cẩn thận, còn những thây ma vô danh khác, e rằng không thể có kết cục như vậy.
Bọn họ có lẽ chỉ có thể đứng ngẩn người ở đó, sớm muộn sẽ mục ruỗng thành bùn đất, hoặc trở thành điểm kinh nghiệm, hoặc trở thành chất dinh dưỡng, thậm chí trở thành đồ ăn, thành tay sai cho tồn tại mạnh hơn…
Những nhân loại còn sống sót, kết cục so với thây ma, sợ là còn bất hạnh hơn nhiều. Thây ma ăn người, mà người rồi cũng sẽ ăn người…
Tất cả đã không thể quay đầu.
Đây không phải ác mộng, đây là ác mộng thực tế.
…
Nửa tiếng sau, trong phòng khách đã tập trung đông đủ tất cả mọi người.
Hàn Phong nghiêm túc nhìn qua tất cả, chậm rãi nói:
- Chúng ta chưa hề an toàn. Khu đô thị này có ít nhất 5000 dân cư, chỉ cần một nửa trong số đó đã hoá thành thây ma, vậy cũng đủ đem nửa còn lại toàn bộ huỷ diệt. 40 phút trước, tôi và Ngô Soái đã thanh lý thây ma trong bán kính 50 mét, nhưng hiện tại phía ngoài đã tập trung không ít thây ma, thậm chí có cả thây ma cấp cao.
Mấy người trong phòng nghe thấy lời này đều trầm mặc. Bọn họ biết tình huống của Hàn Phong nói là tình huống lý tưởng nhất. Trên thực tế, e rằng có bảy phần, thậm chí tám chín phần cư dân đã bị thây ma hoá.
Bọn họ nếu là lạc quan thái quá mà không có biện pháp đối ứng, chỉ sợ sẽ có một ngày, mở mắt ra là có thể nhìn thấy thây ma, hít một hơi có thể ngửi được mùi xác chết.
Chưa nói tới vấn đề nhu yếu phẩm thực sự không rõ duy trì được bao lâu. Nếu không chết vì bị ăn thịt, bọn họ cũng sẽ chết đói.
Mấy đứa trẻ ngây thơ nghe không hiểu, đã có chút nôn nóng cùng bất an, bọn chúng rất đói và chỉ hi vọng có gì đó để ăn. Nhưng người lớn còn bất an hơn nhiều, tính nghiêm trọng của chuyện này, cực kỳ cao.
Mã Mộng Đình nhìn Hàn Phong, bàn tay nắm chặt rồi lại mở ra, rồi lại nắm chặt. Nàng biết trong tất cả những người ngồi ở đây, nói về độ quan trọng thì Hàn Phong tuyệt đối đứng thứ nhất.
Chỉ cần hắn và biểu đệ của mình tuyên bố rời bỏ bọn họ mà chạy đi, bọn họ chắc chắn chỉ có một con đường chết, không có kết quả nào khác.
Hàn Phong đem biểu hiện của tất cả mọi người thu vào trong mắt, lòng thầm thở dài. Kể cả không có nhiệm vụ trong người, nói thật lòng là hắn cũng không nghĩ mình hiện tại có thể tàn nhẫn vứt bỏ những người này, nhất là trong số họ có người từng đỡ cho hắn một trảo của thây ma, có người từng kề vai sát cánh với hắn, cũng có người trợ giúp hắn chạy xa khỏi khu vực đông đúc nhất.
Hắn xoè bàn tay trái ra, trên tay có năm ngón mở rộng, tiếp tục nói:
- Mọi người không cần bất an. Tôi không phải là một người máu lạnh, tất nhiên sẽ không làm ra việc bất nhân như một mình chạy trốn. Tuy nhiên, tôi không thể hứa hẹn tuyệt đối bảo vệ được mọi người, nhưng có thể hứa sẽ làm ra cố gắng hết sức.
Bất quá, nếu thật đi đến tình huống xấu nhất kia, tôi cũng đành phải xin lỗi trước, ích kỷ mà bảo vệ mạng sống của bản thân mình trước…
Phương Tường lẳng lặng lắng nghe Hàn Phong phát biểu, lão trầm ngâm một lúc, sau đó chân thành nói:
- Hàn Phong. Cậu không nợ gì chúng tôi cả, trái lại chúng tôi đều nợ cậu một cái ân cứu mạng, thậm chí nhiều hơn thế. Cậu không cần vì vậy mà cảm thấy áy náy.
Điều tôi muốn nói là, hi vọng quá trình sinh tồn cùng nhau, chúng tôi sẽ không làm cản bước chân của cậu, đồng thời càng hi vọng cũng có thể bày ra cố gắng của từng cá nhân, hỗ trợ cho cậu trong những quyết định của đoàn đội.
Phương Tường là lão già thành tinh, mỗi lời nói của lão đều bao hàm thâm ý. Một mặt, lão kéo léo nịnh nọt đề cao vai trò của Hàn Phong, một mặt lại cột chặt hắn vào vận mệnh của đoàn đội, cuối cùng trực tiếp ẩn ý biểu đạt tán thành vị trí dẫn đầu của hắn.
Những người còn lại đều không có ý kiến gì, trước sau đều lên tiếng ủng hộ Phương Tường.
Hàn Phong trong lòng thở dài, sếp kiếp trước của hắn vẫn cứ là cáo già như vậy. Nhưng hắn cũng không phản cảm đối phương, trong trường hợp này, chẳng ai muốn gây sự với một cường giả cả, chỉ có thể uyển chuyển mà đề cập.
Hắn gật đầu nói:
- Tôi hiểu, mỗi người trong chúng ta đều ngập tràn hi vọng sinh tồn giữa tận thế này. Thế nhưng sinh tồn cũng có những quy tắc nhất định của nó, tuân theo quy tắc mới có thể lách qua khe cửa hẹp, sống sót từng ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!