Cố gắng thêm 4 ngày, nhận được ban thưởng nhiệm vụ kia, hắn mới tính là vượt qua khó khăn.
Bọn họ chạy tiếp 5 phút nữa, cuối cùng cũng đi hết đường DT2, góc rẽ tiếp theo chính là đường Hoa Phượng, mà đường Hoa Phượng giao cắt với đường Hoa Thuỷ Tiên, nhà của Hàn Phong nằm ở trên con đường này.
Hàn Phong ra hiệu cho Phương Tường đi chậm lại, chính mình tập trung nhìn ngó bốn phía, tránh cho thây ma cao cấp đột kích.
Cũng may, đường Hoa Phượng này không có thây ma nào cấp cao, Hàn Phong chỉ nhìn thấy mấy thây ma rải rác bao xung quanh một cỗ xe Jeep màu đen đang mắc kẹt chính giữa hai chiếc xe bên đường.
"Thể lây nhiễm level 1, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại."
"Thể lây nhiễm level 2, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại."
Chỉ có bảy tám thây ma cấp thấp đang bồi hồi cọ cọ trên thành xe. Bất quá chiếc xe kia là loại xe tương đối vững chắc, mấy người trong xe mặc dù hoảng hốt sợ hãi, nhưng cũng chưa có ảnh hưởng đến tính mạng.
Phương Tường lái xe tới gần, Hàn Phong mở cửa cảnh giác nhảy xuống, dặn dò lão ở lại cảnh giới, chính mình thì bước tới phía trước. Mấy thây ma bao vây xe jeep lập tức bị thu hút, hai ba con thây ma xiêu vẹo bước tới phía hắn.
Hàn Phong không chút nao núng, thuần thục nhảy bổ vào bọn chúng
Xoẹt, phập!
Liên tiếp mấy thanh âm da thịt bị chém đứt vang lên, Hàn Phong đao pháp cực tệ nhưng lại nhanh tới vô cùng, đem mấy con thây ma cấp thấp đều chém tới đứt đầu.
Hắn lại bước thêm mấy bước, đạp vào lưng một thây ma, trảm mã đao bổ xuống, bổ cho nó máu cùng óc văng ra tứ tung, bắn lên kính xe jeep.
Mấy thây ma vây quanh bây giờ mới tỉnh hồn, quay đầu nhìn về phía Hàn Phong. Bất quá chúng nó cũng không gẩy lên được tác dụng gì, chỉ qua mười mấy giây đã bị chém sạch.
Hàn Phong nhẹ nhàng thu về 11 điểm exp, bàn tay thuận tiện cầm trảm mã đao miết trên quần áo một thây ma, đem máu thịt lây dính lau chùi sạch sẽ.
Bấy giờ hắn mới nhìn vào trong xe, nhìn tới cảnh tượng một nhà ba người vẫn con đang kinh ngạc tới há miệng.
Đây là một gia đình hai nữ một nam.
Ngồi bên ghế lái là một thiếu phụ chừng 30, 31 tuổi, khuôn mặt tuy hoảng hốt nhưng vẫn tràn đầy khí chất xinh đẹp thành thục, phía sau nàng ở hàng ghế phụ là hai đứa trẻ con một nam một nữ, người chị chừng 10 tuổi đang ôm lấy đứa em trai 6, 7 tuổi gì đó, cả hai đều đang khóc tới khản cả tiếng.
- Cha… Cha ơi… Huhuhu…
Hàn Phong ngẩn người, cha? Đúng rồi, cha mấy đứa bé này đâu, chẳng lẽ đã hoá thành thây ma, bị hắn thuận tay chém chết?
Thiếu phụ kia nuốt một ngụm nước bọt quan sát Hàn Phong, cũng không có lập tức mở cửa mà cẩn thận hạ xuống một chút kính chắn gió, nhỏ giọng hỏi:
- Cảm… Cảm ơn anh đã giải vây cho chúng tôi… Xin hỏi anh là ai…
Hàn Phong đem trảm mã đao hạ xuống, cố gắng khiến bản thân trông bớt nguy hiểm, thản nhiên đáp:
- Tôi gọi Hàn Phong, cũng chỉ là một người bị hại trong trò đùa quái ác của chiếc đầu lâu khổng lồ trên bầu trời thôi, cô hiểu ý tôi nói chứ?
Thiếu phụ nghe vậy khẽ ngẩn ra hai giây, sau đó cắn răng lẩm bẩm:
- Hoá ra không phải ảo giác… Hoá ra không phải ảo giác…
Hàn Phong không muốn dây dưa với nàng ta quá lâu, chỉ trầm giọng nói:
- Tôi hiện tại cần đi qua đường này, chạy tới đường Hoa Thuỷ Tiên ở ngã ba đối diện. Hiện tại tôi sẽ giúp cô thoát khỏi kẹt cứng, khai thông tắc đường.
Hắn nói xong cũng không có để đối phương trao đổi gì thêm, vẫy tay ra hiệu với Phương Tường phía xa.
Phương Tường thấy ám hiệu của hắn, lập tức mở cửa bước xuống. Mà ở hàng ghế phụ, Liễu Huyên cũng cảnh giác nhìn quanh mà bước xuống theo. Nàng vừa rồi tỉnh lại, trí lực đã leo lên 3 điểm, đã không còn cảm giác choáng váng nữa.
Hai người này tuyệt đối không dám lề mề, chỉ có ở cạnh Hàn Phong mới đem cho họ cảm giác an toàn, vì thế mau chóng chạy tới bên này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!