Qua thời điểm Giữa trưa, di động Phương Vũ Hân vang lên, cô mở ra xem, là tin nhắn của bạn cô gửi tới.
Trong tin nhắn có nói đồ ăn được thêm chất lạ vào, cụ thể là chất gì tạm thời thiết bị không kiểm tra ra, cô đưa đên hai phân mẫu để kiểm nghiệm DNA kết quả hai người đúng là chị em ruột, có quan hệ huyết thống.
Kết quả này không phải điều mà Phương Vũ Hân muốn, bởi vì đoạn cuối trong mơ, Phương Mộng Dao nói
"Phương Mộng Dao chân chính đã sớm chết", cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cô cho rằng Phương Mộng Dao này là giả, nhưng sự thật chứng minh, Phương Mộng Dao thật sự là em gái cô, rốt cuộc vấn đề ở đâu? Cô gọi điện thoại cho đối phương:
"Thanh Vân, tớ đã nhận được tin nhắn, cảm ơn cậu. Đúng rồi, chất lạ kia, khi nào có thể kiểm tra ra kết quả?"Đối phương đáp ngay lập tức:"Cái này tớ cũng không chắc chắn lăm, chất này có thành phần thật đặc biệt, bọn tớ không có biện pháp giám định ra, tớ kiểm tra khi có kết quả nhất định báo cậu liền.
Nhưng hiện tại thiết bị kiểm tra đo lường không ra thành phần bên trong, chất này rất có thể đối với tế bào có tác dụng ức chế, cụ thể ức chế phương diện nào, tớ không được rõ lắm.
"Nhắc tới chất ức chế, Lệ Thanh Vân chưa kiểm tra ra kết quả cụ thể, nhưng cô cảm thấy nhất định là chất ức chế, theo ẩn ý trong lời nói của Phương Mộng Dao, tác dụng của nó rất có thể là ức chế thức tỉnh dị năng! Phương Vũ Hân áp chế giọng mình trông thật bình tĩnh nhất:"
Nếu rắc rối thế không cần kiểm tra lại nữa, Thanh Vân, lần này thật sự cảm ơn cậu, hôm nào mời cậu ăn cơm."Lệ Thanh Vân không hỏi nhiều, khách sáo một chút liền tắt điện thoại.(Đây là bộ truyện đầu tiên tớ dịch, có sai sót gì mong các độc giả góp ý.
Cùng đọc truyện trên . com ủng hộ tớ để có động lực ra chương liên tục nhé! Cảm ơn các độc giả đang theo dõi bộ truyện này.)Phương Vũ Hân nhìn thời gian, lái xe đi siêu thị, cố ý để nhân viên dọn kệ để hàng cùng tất cả hàng hoá của siêu thị cất vào kho hàng.
Kho hàng không nhỏ, nhưng hiện tài đã đầy ắp. Cho nhân viên dọn dẹp ra về, cô đem tất cả đồ trong kho hàng thu vào nhà kho trong không gian, bao gồm những quầy đông lạnh, một cái cũng không bỏ.
Xong việc, cô khóa cửa lại, rời khỏi siêu thị.
Sau khi siêu thị ngừng kinh doanh, cô lấy hết chìa khóa kho hàng của siêu thị, nên không sợ có người đi vào trộm, phát hiện bên trong không cón đồ. Dọn hết sạch siêu thị tốn không ít thời gian, cô về đến nhà, đã chạng vạng 7 giờ.
Cô vào tới cửa nhìn thấy Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà đều ngồi trong phòng khách, smặt Phương Cẩm Đường tương đối khó coi. Phương Vũ Hân bất chấp trở về phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó đi xuống ngồi bên cạnh Phương Cẩm Đường hỏi:
"Ba? Ba làm sao vậy? Sắc mặt thế nào lại khó coi như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"Phương Cẩm Đường lưng dựa vào sô pha ngẩng đầu lên, sắc mặt mệt mỏi:
"Dao Dao đem chung cư bán, người không biết đang ở đâu, gọi điện thoại, nói là đi ra ngoài du lịch giải sầu, bảo ba đừng tìm nó, sau đó vẫn luôn tắt máy. Đứa nhỏ này thật là…… Đang êm đẹp như thế nào lại bán căn phòng có đoạn đường đẹp?"Lúc ông mua chung cư cho Phương Mộng Dao, ông đã nói sẽ không mua thêm căn khác cho nó nữa.
Lời đó ông nói không phải đều thật, chỉ là lo lắng Phương Mộng Dao tuổi còn nhỏ bị người khác lừa.
Nhưng ông không nghĩ tới, hôm qua ông mới cho Phương Mộng Dao một trăm vạn, Phương Mộng Dao xoay người liền đem căn chung cư bán! Nó cần nhiều tiền như vậy rốt cuộc muốn làm gì? Còn có chung cư, nó bán về sau ở chỗ nào?
Phương Vũ Hân vốn dĩ liền cảm thấy Phương Mộng Dao khả nghi, nghe vậy liền cảnh giác, hỏi:
"Ba! Em gái ngày hôm qua đòi ba tiền phải không? Ba cho nó nhiều không?"Vốn dĩ cô không tính hỏi vấn đề này, nhưng trước mắt cô không thể không hỏi. Phương Cẩm Đường nhàn nhạt nói:
"Nó ngày hôm qua nói với ba cần một ngàn vạn, ba cho nó một trăm vạn, nhận được tiền, nó xoay người đi luôn."Nói xong mấy lời cuối cùng, ngữ khí của ông mang theo chút hương vị trào phúng.
Phương Vũ Hân cùng Khúc Thiên Hà nghe vậy đều giật mình, các cô chưa từng nghĩ đến, Phương Mộng Dao dám lớn miệng như vậy! Phương Cẩm Đường cảm thấy buồn cười, ông có một đôi trai gái từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vặt, đều không có trên con số một trăm vạn!
Khúc Thiên Hà đối con cái quản giáo rất nghiêm khắc, chưa bao giờ cho nhiều tiền tiêu vặt, tiền của Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương đều tự mình kiếm.
Ông cùng Khúc Thiên Hà đưa cho hai đứa nhỏ lễ vật quý nhất, một là khi lễ thành niên 18 tuổi tặng bọn họ mỗi người một chiếc ôtô có tính năng tương đối tốt, một cái khác nữa là thường mua phỉ thúy cho Phương Vũ Hân, nhưng không phải thường xuyên mua, mấu chốt vẫn là xem duyên phận.
Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân từ nhỏ rất hiểu chuyện, chưa bao giờ chủ động mở miệng đòi đồ, bọn họ nếu coi trọng cái gì, thích cái gì, rất giống nhau tự mình tích cóp tiền mua. Khúc Thiên Hà thấy thần sắc ông không tốt, ngồi qua vỗ vỗ tay ông an ủi nói:
"Thôi, nó muốn như thế nào liền như thế đó đi, đã là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ ông lúc nào cũng quản nó sao?"Phương Vũ Hân sợ ông lo lắng, liền nói:
"Ba, mẹ, hai người không biết, hiện tại bệnh cảm không phải rất nghiêm trọng sao? Trên mạng đều đồn tận thế sắp xảy ra, Tiểu Dao có thể vì thấy sự tình như vậy, cho nên mới bán chung cư lấy tiền, mua vật tư?"
Cô nói xong sợ hai người không tin, lấy máy tính bảng, tìm tin tức do cô phát tán, đưa cho hai người xem,
"Hai người xem, con hôm nay thấy trên mạng có một tin tức được phát tán rộng rãi."
Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà nghe cô nói cái gì tận thế, đều không tin, nhưng nhìn tới nội dung bài phát, sắc mặt hai người tái đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!