Thời Uyên không hề vội giết Cố Cảnh Thừa.
Hắn ta vô cùng thích thú với cảm giác Cố Cảnh Thừa bại dưới tay mình.
"Cố Cảnh Thừa, nếu như năm đó ngươi đồng ý liên thủ với ta xưng bá thế giới thì bây giờ đã không đến nông nỗi này. Đáng tiếc kẻ ngu xuẩn như ngươi lại cứ phải đối đầu với ta, phục vụ cho cái tổ chức Hoàn Giám vô dụng đó. Đợi giải quyết xong chướng ngại lớn nhất là ngươi, ta sẽ dẫn người san bằng Hoàn Giám mà ngươi trung thành, giết sạch tất cả mọi người ở đó, chiếm lấy Kinh Bắc."
Cố Cảnh Thừa khẽ cười một tiếng: "Thời Uyên, giấc mơ của ngươi thật đẹp, đáng tiếc giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ."
Gần như ngay khi Cố Cảnh Thừa vừa dứt lời, người anh đã biến mất tại chỗ.
Dù là dị nhân hay dị chủng, hoặc bất cứ thứ gì, đều không thể biến mất vô hình như vậy.
Sắc mặt Thời Uyên hơi đổi.
Một luồng khí nóng truyền đến từ sau lưng, gần như ngay khi hắn vừa xoay người lại, nắm đấm rực lửa của Cố Cảnh Thừa đã đánh trúng bụng hắn.
Thời Uyên bị đánh bay ra xa hơn mười mét, ngã mạnh xuống đất, điên cuồng nôn ra máu.
Cố Cảnh Thừa như biến ảo, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Thời Uyên.
Đôi mắt anh đã biến thành màu đỏ, ngọn lửa quanh thân dễ dàng thiêu rụi mọi thứ, sức mạnh hiển nhiên đã mạnh hơn rất nhiều.
"Ngươi... ngươi tiến cấp rồi." Thời Uyên kinh hãi đến trợn tròn mắt.
Chỉ có việc Cố Cảnh Thừa tiến cấp mới có thể giải thích hành động biến mất tại chỗ của anh.
Cố Cảnh Thừa đã tình cờ tiến cấp trong lúc giao chiến với con rắn bốn đầu, ngay cả bản thân anh cũng khá bất ngờ.
"Không sai, bây giờ ta cao hơn ngươi một bậc."
"Cố Cảnh Thừa, ngươi đừng đắc ý, rồi sẽ có một ngày ta cao cấp hơn ngươi."
Thời Uyên vô cùng tức giận.
Hắn không thể chấp nhận việc mình thua kém Cố Cảnh Thừa.
Cố Cảnh Thừa nắm chặt cổ Thời Uyên: "Ngươi không còn cơ hội nữa đâu."
"Ư..."
Da thịt cổ Thời Uyên bị lửa thiêu đốt, đau đớn khiến hắn rên lên một tiếng nghẹn ngào.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn không chết vì ngạt thở thì cũng bị Cố Cảnh Thừa đốt thủng cổ mà chết.
Vào thời khắc nguy cấp, một tiếng kêu lớn của chim ưng vang lên.
Gần như đồng thời, con ưng đực từ trên không trung lao xuống tấn công Cố Cảnh Thừa.
Với tốc độ và sức mạnh như vậy, nếu bị nó đâm trúng, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Cố Cảnh Thừa lăn người né tránh, móng vuốt của con ưng chộp lấy Thời Uyên, hất mạnh hắn lên lưng rồi bay vút lên trời cao.
Hai tiếng kêu của chim ưng vang vọng khắp khu rừng.
Những người đang giao chiến kịch liệt với Chiến đội Chín như nhận được mệnh lệnh nào đó, đồng loạt bắt đầu rút lui.
Người của Chiến đội Chín không đuổi theo, bởi vì họ đã đến giới hạn.
Đoạn Vân Trạch sau khi hóa lại nguyên hình sói, liền ngã xuống đất nằm vật ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!