"Ừ, thăng cấp rồi. Thủy nguyên tố đã là tam giai hậu kỳ rồi."
"Xem ra không lâu nữa sẽ thăng đến tứ giai rồi, tốt quá rồi." Bạch Lạc thật lòng mừng cho Cố Cảnh Thừa.
"Ừ." Cố Cảnh Thừa xòe lòng bàn tay lên, trong tay nhanh chóng bốc lên một ngọn lửa.
"Đáng tiếc hỏa nguyên tố của anh đã dừng lại ở ngũ giai hậu kỳ rất lâu rồi mà không có chút dấu hiệu muốn tiến giai nào."
Bạch Lạc nói: "Anh đã nói rồi, dị nhân ngũ hành mà chúng ta biết, cấp bậc cao nhất chính là ngũ giai."
"Đúng."
"Anh cảm thấy ngũ giai là một ngưỡng cửa."
Bạch Lạc bình thường ngốc nghếch đáng yêu, nhưng một khi nói đến những kiến thức chuyên môn như thế này thì lại rất hiểu biết, nói rất nhiều và đều rất có lý.
Cố Cảnh Thừa phát hiện Bạch Lạc ở khía cạnh nào cũng đáng yêu, anh đều rất thích.
"Anh cũng nghĩ như vậy. Nếu cấp bậc cao nhất là cấp 10, thì ngũ giai chính là một nửa, nửa đầu và nửa sau chắc chắn rất khác nhau, từ cấp 5 tiến lên cấp 6 chắc chắn không giống như từ cấp 1 lên cấp 5. Chỉ là khác nhau như thế nào và phương pháp ra sao, Anh hiện tại vẫn chưa tìm ra."
"Còn nhớ con bạch tuộc thủy nguyên tố lục giai kia không? Từ nó có thể biết, những người sở hữu ngũ hành nguyên tố, khi tiến vào cấp 6 sẽ hình thành nội hạch, nếu xét theo góc độ tu tiên thì chính là nội đan. Đây là điểm khác biệt đã biết so với năm giai trước."
"Anh phân tích rất đúng."
Dù được khen thì có hơi vui, nhưng Bạch Lạc vẫn xị mặt xuống.
"Đáng tiếc em vẫn chưa nghĩ ra cách nào để giúp anh từ cấp 5 tiến vào cấp 6. Nếu tìm được động thực vật hỏa nguyên tố cấp 6 thì tốt rồi, có thể đi lấy nội đan của chúng để thúc đẩy anh tiến giai."
Cố Cảnh Thừa không đành lòng nhìn thấy mèo nhỏ nhà mình xị mặt vì chuyện này.
"Không vội, cái gì đến sẽ đến thôi, anh có dự cảm, việc đột phá cấp 5 tiến vào cấp 6 chắc cũng không còn xa nữa."
Nói xong, anh lấy ra một cây kẹo m*t dỗ mèo: "Muốn ăn không?"
"Lấy đâu ra vậy?"
"Hỏi Hoa Diêu xin."
Trong mạt thế này, khi đồ ăn rất dễ hỏng và khó bảo quản, một cây kẹo m*t không bị hỏng là rất khó, người bình thường căn bản không có cơ hội ăn.
Cố Cảnh Thừa bóc vỏ kẹo ra, đưa cho Bạch Lạc: "Mau ăn đi kẻo hỏng."
"Vâng."
Bạch Lạc cười nhận lấy, vừa định ăn thì thấy Phủ Tang đã hóa về hình người, đầu tiến lại gần.
"Chủ nhân, tôi cũng muốn kẹo, tôi cũng muốn kẹo."
Cố Cảnh Thừa móc từ trong ngực ra một viên, đưa cho cậu ta: "Biết ngay đồ háu ăn nhà cậu sẽ tranh đồ ăn với chủ nhân mà, cho này."
Phủ Tang vui vẻ nhận lấy: "Khó trách chủ nhân thích anh, anh thật sự rất tốt đó nha, cảm ơn nha." Nói xong, cậu ta cầm kẹo vừa ăn vừa chạy đến bụi hoa dại tiếp tục lăn lộn.
Bạch Lạc: "Em... em không... không nói như vậy."
Cố Cảnh Thừa khẽ cười, nhéo nhéo tai người của cậu: "Lâu rồi không thấy em lộ tai mèo ra. Mà nói ra thì anh còn chưa thấy em biến thành mèo bao giờ, đến giờ em vẫn chưa thể biến đổi toàn bộ cơ thể thành dị hình sao?"
Bạch Lạc: "…Có thể rồi."
"Thật sao? Vậy biến cho tôi xem thử, tôi muốn xem cậu là giống mèo gì." Cố Cảnh Thừa thật sự rất mong chờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!