Chương 43: Em có thể hôn anh một cái được không ?

Bạch Lạc nghĩ đến Cố Cảnh Thừa, lại không kìm lòng được nhớ đến nụ hôn dưới sông hôm đó, nụ cười trên mặt cậu thêm vài phần ngọt ngào.

"Đội trưởng Cố, anh ấy rất tốt."

"Xong rồi chủ nhân, người thích anh ta rồi."

"Thích?" Ánh mắt Bạch Lạc có chút mờ mịt, căn bản không biết Phủ Tang đang nói gì.

"Đúng vậy đó, người đối với anh ta và đối với người khác không giống nhau."

"Có sao?"

"Đương nhiên là có."

"Nhưng thích là gì?" Người nào đó hoàn toàn mất trí nhớ, hơn nữa chỉ số thông minh cũng bị ảnh hưởng tiếp tục hỏi.

"Mẫu hậu ta nói, thích chính là muốn sinh con với người đó. Ấy không đúng nha, chủ nhân cũng không thể sinh con mà." Trong đôi mắt to tròn của Phủ Tang tràn đầy nghi hoặc.

Bạch Lạc chớp chớp đôi mắt xanh lam, có chút ngượng ngùng hỏi: "Vậy nếu... nếu tôi muốn đến gần anh ấy, muốn cùng anh ấy thân mật ôm ấp, muốn lúc nào cũng ở bên cạnh anh ấy thì sao? Đây có phải là thích không?"

"Hả?" Phủ Tang khó xử, "Ta cũng không biết nữa, hay là ta đi hỏi người khác nhé?"

Bạch Lạc vội vàng nói: "Đừng, tuyệt đối đừng."

Loại vấn đề này sao có thể hỏi người khác được.

"Thôi vậy, ngươi luôn chăm sóc ta, tối qua cũng không ngủ được bao nhiêu, mau đi nghỉ ngơi đi."

Nhắc đến ngủ, Phủ Tang không nhịn được ngáp một cái, "Chủ nhân, ta vẫn ở lại đây bảo vệ và chăm sóc người nhé."

"Nơi này rất an toàn, ta cũng rất khỏe, không cần ngươi bảo vệ và chăm sóc, mau về phòng ngủ đi."

Phủ Tang hai ngày một đêm không ngủ được bao nhiêu, thật sự rất buồn ngủ.

"Vậy được rồi chủ nhân, nếu có chuyện gì người gọi ta ngay lập tức đó."

"Ừ."

Sau khi Phủ Tang rời đi, dù rất mệt mỏi và suy yếu, Bạch Lạc vẫn trằn trọc không ngủ được, trong đầu rối tung đủ thứ chuyện.

Cậu thích Cố Cảnh Thừa sao?

Thích rốt cuộc là cái gì vậy?

Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ màng, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Cậu ngồi dậy dụi mắt, mở mắt ra thấy người đi vào là Cố Cảnh Thừa, lập tức tỉnh táo hơn một chút.

"Cố Cảnh Thừa, anh xong việc rồi à?"

Cố Cảnh Thừa đặt khay súp lên bàn, "Ừ, hầm cho em bát canh bổ, dậy uống thử xem."

"Anh hầm sao?"

"Ừ."

Bạch Lạc lập tức cười: "Vâng."

Cậu xuống giường, mở nắp bát canh, một mùi thơm nhè nhẹ của dược liệu lẫn với mùi thịt gà bay ra, khá thơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!