Chương 40: Dừng tay

Da tê giác  của Giang Viêm dày, hổ cắn cũng không bị thương ngay được. Sừng của cậu ta sắc nhọn và mạnh mẽ, ngược lại làm hổ bị thương, chiếm thế thượng phong vững chắc.

Còn Lão Lâm đã giao chiến với những dị chủng cấp bốn khác của tổ chức Bất Khí.

Tiểu Chu hóa thành chim én đang đánh nhau bất phân thắng bại với một dị thú dạng chim của đối phương.

Những người dị chủng cấp bốn của thành Nam Hà cũng đều hóa dị thân để đối phó với người của tổ chức Bất Khí.

Đáng tiếc, đây là doanh trại của mấy vạn người thuộc tổ chức Bất Khí, dù có một số chưa kịp đến chiến trường, số lượng vẫn cực kỳ đông.

Mà bọn họ chỉ có chưa đến hai mươi người, chắc chắn không chiếm được lợi thế.

Rất nhanh, bốn người cấp bốn của thành Nam Hà đã chết.

Người của Chiến Chín đội cũng càng đánh càng thêm vất vả.

"Mẹ kiếp, đối phương đông người quá, đánh thế này không phải là cách." Đoàn Vân Trạch đã hóa thành sói, cắn chết một người của tổ chức Bất Khí, mệt đến th* d*c nói.

Kiều Tuyết g**t ch*t một kẻ địch, nhìn lên trời.

"Vậy chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian cho lão đại g**t ch*t thủ lĩnh của bọn chúng."

Cố Cảnh Thừa và Lâm Khí đánh nhau trên không trung tối tăm mặt mũi, những tầng lầu bên dưới đều bị vạ lây.

Sau đó Kiều Tuyết phát hiện, Cố Cảnh Thừa đã dùng nguyên tố nước.

"Trời ơi, lão đại vậy mà cũng là người song nguyên tố, quá trâu bò." Tiểu Chu vừa đánh nhau với người bên cạnh vừa nói.

Giang Viêm tuy bị thương nhưng vẫn cười, "Tôi biết ngay lão đại sẽ không đánh trận không chuẩn bị, hôm nay anh ấy dẫn chúng ta đến đây, chứng tỏ anh ấy chắc chắn có thể g**t ch*t cái thằng họ Lâm kia."

Bên ngoài nhà tù có một con sông, Cố Cảnh Thừa dẫn nước sông đến, nước sông đóng băng, một nửa dùng để đập chết không ít thành viên tổ chức Bất Khí đang chạy đến muốn tham chiến, một nửa đập về phía Lâm Khí.

Mà Lâm Khí dùng nguyên tố đất, những tòa nhà bên dưới liền với đất đai như sống lại, giống như một ngọn núi nhỏ đối đầu với băng đá, hai bên va chạm vào nhau phát ra tiếng động lớn.

Ngay sau đó, hai người đều ngưng tụ sức mạnh tấn công đối phương, vì cả hai đều bị thương, không ai tránh kịp, đều bị năng lượng của đối phương đánh trúng, liên tục rơi từ trên không xuống.

Cố Cảnh Thừa rơi xuống đất liền lăn một vòng, sau đó đứng dậy, khẽ vặn vẹo cánh tay bị thương, cảm nhận được cơn đau thấu tim.

Trước đó cánh tay anh đã bị móng vuốt bạch tuộc làm bị thương, tuy được Bạch Lạc chữa trị, đã đỡ nhiều nhưng vẫn chưa hoàn toàn lành, bây giờ lại bị thương ở chỗ này, tốt nhất tay này tạm thời không nên cử động mạnh nữa.

Lâm Khí rơi xuống, tay chỉ vào một cái cây dưới đất, cành cây liền như người đỡ lấy hắn, vì vậy hắn cũng không bị ngã xuống đất.

Chỉ là khóe miệng hắn ta tràn ra một tia máu.

Hắn ta đưa tay lau đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh Thừa ở đằng xa, người của tổ chức Bất Khí tiến lại gần Hắn ta

Người của Cố Cảnh Thừa cũng đồng loạt lui về sau lưng anh, vừa cảnh giác nhìn những người của tổ chức Bất Khí đang bao vây họ, vừa nhìn về phía thủ lĩnh của tổ chức Bất Khí là Lâm Khí.

Lần này mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ thủ lĩnh của tổ chức cường hãn này.

Đó là một người đàn ông rất trẻ và đẹp trai.

Các đường nét trên khuôn mặt hắn mang vẻ đẹp sâu sắc, góc cạnh của người châu Âu, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hơi xanh nhạt, mái tóc đen nhánh cắt ngắn đầy sắc bén.

Làn da hắn trắng hơn những người đàn ông bình thường một chút, khí thế lạnh lùng bức người.

Dưới chiếc áo khoác mỏng màu đen, không khó để nhận ra những đường nét cơ bắp hoàn hảo, rắn rỏi và mạnh mẽ của người đàn ông.

Hắn ta là conlai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!