Bắt đầu từ chương này Cố Cảnh Thừa đổi xưng "hắn" thành "anh" nhé >:3
________
Giờ khắc này, trên bầu trời một con đại bàng khổng lồ.
Đôi cánh của con đại bàng sải rộng đến bốn năm mét, đôi mắt to lớn màu đỏ lộ vẻ quỷ dị.
Một người đàn ông đang ngồi trên lưng đại bàng, khoảng cách quá xa, người dưới đất không thể nhìn rõ mặt.
Nhưng đối với Chiến đội Chín, kẻ địch phiền phức, khó nhằn và đã giao chiến nhiều lần, chỉ cần nhìn thấy con tọa kỵ đại bàng từng khiến họ chịu không ít thiệt hại, là biết ngay đó là ai.
Rất nhanh, vô số dị biến nhân và dị chủng nhân từ xung quanh tràn ra, bao vây Cố Cảnh Thừa và những người khác trùng trùng điệp điệp.
"Mẹ kiếp, Thời Uyên sao lại tìm được đến đây. Đầu tiên là động thực vật biến dị súng năng lượng cũng bắn không thủng, giờ lại thêm Thời Uyên, ông trời muốn chơi chết chúng ta chắc." Giang Viêm sắc mặt khó coi.
"Xong rồi, chúng ta đều bị thương nặng như vậy, đối đầu với Thời Uyên, hoàn toàn không có cơ hội thắng."
Tiểu Chu trực giác hôm nay mình xong đời rồi.
"Hôm nay tôi dù chết cũng phải kéo theo thằng khốn Thời Uyên." Đoạn Vân Trạch và Thời Uyên có thù riêng, hận hắn ta nhất.
Kiều Tuyết nhìn Cố Cảnh Thừa đang đỡ Bạch Lạc dựa vào gốc cây lớn, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp căng thẳng tột độ.
Chiến đội Chín của họ, hôm nay rất có thể thật sự đi đến cuối con đường rồi.
Đại bàng từ trên trời đáp xuống, một chàng trai trẻ tuổi từ trên lưng chim bước xuống.
Người nam nhân mặc một thân đồ đen, chiếc áo khoác dài theo động tác của hắn mà lay động.
Bởi vì hắn sở hữu một khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu, cùng với một thân hình cực phẩm, động tác xuống khỏi lưng đại bàng vừa nhanh nhẹn vừa tiêu sái, quả thực vừa đẹp trai vừa ngầu.
Thời Uyên cưng chiều vỗ nhẹ đầu đại bàng, đại bàng cọ cọ vào tay hắn, ngoan ngoãn đứng yên một bên như thú cưng.
Thuộc hạ của Thời Uyên không biết từ đâu dọn đến một chiếc ghế, Thời Uyên thuận thế ngồi xuống, nở nụ cười tà khí.
"Cố Cảnh Thừa, ngươi và ta đều là tứ giai mạt kỳ, nếu đổi lại ngày thường ngươi còn có thể đánh ngang tay với ta. Đáng tiếc ngươi bị thương nặng, thuộc hạ của ngươi người thì bị thương, người thì hôn mê."
"Bên ta ngoài ta ra, còn có ba người tam giai và nhiều nhị giai, cùng nhất giai, các ngươi hoàn toàn không có cơ hội thắng."
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Cố Cảnh Thừa không thấy chút hoảng loạn nào: "Ta thấy chưa chắc."
"Cứng miệng cũng vô dụng thôi." Thời Uyên búng tay một cái: "Thế này đi, ngươi giao nộp năng lượng thạch và người chữa trị cho ta, sau đó tự sát, ta sẽ tha cho thuộc hạ của ngươi, thế nào?"
"Phì, ông đây cần mày tha sao, ông đây hôm nay dù chết ở đây, cũng phải kéo theo thằng chó mày xuống địa ngục."
Đoạn Vân Trạch vừa nói xong đã muốn xông lên, may mà bị Kiều Tuyết kịp thời kéo lại.
"Vân Trạch, đừng kích động, làm vậy không báo thù được cho em trai cậu đâu, còn sống, mọi thứ mới có hy vọng."
Đoạn Vân Trạch tức giận vô cùng, nhưng cũng hiểu rõ tình thế hiện tại, chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn.
Thời Uyên khinh miệt cười một tiếng: "Một con thiêu thân nhỏ bé cũng muốn báo thù mặt trời, thật nực cười."
Hắn quay sang Cố Cảnh Thừa: "Đội trưởng Cố, thuộc hạ trung thành của ngươi sống hay chết, đều nằm trong tay một mình ngươi đấy."
Hai tay Cố Cảnh Thừa buông thõng nắm chặt lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thời Uyên.
"Lão đại, không cần lo cho chúng tôi, cứ xông lên chiến thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!