"Cảnh Thừa, cậu mau chóng giải quyết xong chuyện ở thành Nam Hà, sau đó trở về cứu giáo sư Thẩm. Còn nữa, mang theo cả người chữa trị đi." Long Dục nói.
Long Dục và Cố Cảnh Thừa giống nhau, tuyệt đối không thể để người Tô gia đi cứu Thẩm Khinh Chu.
Thật sự phái người Tô gia đi, không chừng thừa cơ giết luôn Thẩm Khinh Chu.
Mạng của Thẩm Khinh Chu là mạng, người dân thành Nam Hà cũng rất quan trọng.
Hiện tại, chỉ có thể như vậy.
Cố Cảnh Thừa họp xong trở về, người của Chiến đội Chín đều đang đợi anh, ngay cả Bạch Lạc cũng vậy.
"Đội trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Kiều Tuyết hỏi.
Cố Cảnh Thừa kể lại nội dung cuộc họp cho các đội viên.
"Cho các cậu một tiếng để thu dọn đồ đạc và trang bị, một tiếng sau đúng giờ xuất phát đi thành Nam Hà."
"Nếu chúng ta đi thành Nam Hà, vậy giáo sư Thẩm thì sao?" Tiểu Chu lo lắng hỏi.
Giáo sư Thẩm đối xử với mọi người luôn rất tốt, ngoại trừ Tô gia ra, tất cả mọi người đều rất thích vị giáo sư tài năng ôn nhuận như ngọc này.
Người của Chiến đội Chín và Thẩm Khinh Chu tiếp xúc cũng rất nhiều, tình cảm sâu đậm.
Y bây giờ gặp chuyện, người của Chiến độiChín luôn rất lo lắng cho y, cũng khó trách Tiểu Chu lại sốt ruột như vậy.
Bạch Lạc mong chờ nhìn Cố Cảnh Thừa.
Cậu rất rõ Cố Cảnh Thừa lo lắng cho Thẩm Khinh Chu đến mức nào, muốn cứu người về đến mức nào.
Cậu tin rằng Phủ Tang nhất định có thể theo dõi được vị trí phi thuyền, đột nhiên phải đi một nơi khác, trong lòng Cố Cảnh Thừa chắc chắn không dễ chịu.
"Từ thành Nam Hà trở về rồi đi cứu giáo sư Thẩm."
Tiểu Chu lo lắng, liền nói thẳng: "Vậy sao được, giáo sư Thẩm bị bắt đi lâu như vậy rồi, cũng không biết tình hình thế nào, lỡ chúng ta đến muộn thì sao."
Lão Lâm: "Tiểu Chu, đừng nói bậy."
Tiểu Chu vừa nói ra đã biết mình lỡ lời, cúi gằm mặt không dám lên tiếng nữa.
Vẻ mặt Cố Cảnh Thừa quả nhiên trầm xuống, cuối cùng anh vẫn nở nụ cười nhạt quen thuộc: "Giáo sư Thẩm nhất định sẽ đợi chúng ta đến cứu anh ấy. Được rồi, mau xuống chuẩn bị đi, một giây cũng không được chậm trễ."
Sau khi người của Chiến đội Chín rời đi thu dọn đồ đạc, Phủ Tang hỏi Cố Cảnh Thừa: "Vậy còn tôi và chủ nhân? Tôi và chủ nhân cũng đi cùng các anh sao?"
"Tiểu bạch miêu đi cùng tôi, cậu ở lại."
Phủ Tang không chịu: "Không muốn, tôi muốn đi cùng chủ nhân, tôi muốn bảo vệ chủ nhân."
"Tôi sẽ bảo vệ tốt cậu ấy."
Phủ Tang: "Xì, chủ nhân nhà tôi hôm nay đi ra ngoài với anh một chuyến, trên lưng đã có thêm một vết thương rồi, tôi không tin anh đâu."
Bạch Lạc nhẹ giọng trách: "Phủ Tang, đừng nói nữa."
Phủ Tang bĩu môi, không nói gì nữa.
Cố Cảnh Thừa biết Long Dục vì sao lại sắp xếp Bạch Lạc đi cùng anh đến thành Nam Hà.
Chẳng qua là không muốn anh bị thương, xử lý xong chuyện ở thành Nam Hà, lập tức có thể đi cứu Thẩm Khinh Chu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!