Chương 157: PN Đoạn Vân Trạch và Lâm Khí

Bạch Lạc nuốt Thần Châu, nhận được tất cả thần lực của Thần tộc, ngoài việc bất tử bất lão, vết thương cũng có thể lành trong thời gian cực ngắn. Đối với cậu, đây là một chuyện tốt đẹp trời ban.

Nhưng cái giá phải trả là mất đi năng lực chữa trị.

Cậu không còn là người chữa trị nữa, không thể cứu chữa bất kỳ ai.

Sau trận chiến này với Long Dục, thương vong vô số, Cố Cảnh Thừa và Bạch Lạc đã dùng sức mạnh của mình để tạm thời giữ lại những người bị thương nặng sắp chết. Muốn họ lành vết thương hoàn toàn thì vẫn cần người chữa trị đến cứu.

Áp lực đè nặng lên người Hách Liên Lý Sâm, người chữa trị duy nhất.

Mỗi ngày anh ta bận đến mức không thể xoay xở, đi lại giữa các giường bệnh nhân, và mỗi ngày đều yếu đi vì tiêu hao quá nhiều năng lượng chữa trị.

Đoạn Vân Trạch là một trong những người bị thương nặng.

Anh bị Tô Lăng làm bị thương.

Tô Lăng hóa thành Bạch Sư dị thân, cào một nhát vào bụng anh, Đoạn Vân Trạch ngã xuống ngay lúc đó. May mắn thay, Phủ Tang và Giang Viêm đến kịp thời, nếu không anh có thể đã chết dưới tay Tô Lăng.

Phủ Tang hóa thành thần thú, có lẽ do việc Kiều Tuyết bị thương suýt chết đã kích động cậu ấy, sức mạnh của cậu ấy mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Giang Viêm hỗ trợ cậu ấy cùng đối phó với Tô Lăng, cả hai phối hợp ăn ý.

Cuối cùng Tô Lăng bại trận dưới tay hai người, chết tại chỗ.

Đoạn Vân Trạch ngất đi.

Khi anh tỉnh lại, người đã nằm trên giường bệnh trong căn cứ ngầm Hoàn Giám.

Đây vốn là giường bệnh của một người, nhưng do có quá nhiều người bị thương nên bỗng chốc có tới sáu giường bệnh được kê vào, khoảng cách giữa các giường chỉ đủ cho một người đi qua, muốn đặt một chiếc ghế lớn hơn cũng không đủ chỗ.

Đoạn Vân Trạch khó khăn ngồi dậy từ trên giường, bụng truyền đến một trận đau nhói.

Bác sĩ và y tá đang khám cho những bệnh nhân khác trong phòng, thấy Đoạn Vân Trạch tỉnh lại, vội vàng nói: "Đừng ngồi dậy, vết thương của anh chưa hoàn toàn lành, phải nằm nghỉ."

Đúng lúc Lâm Khí mở cửa bước vào.

Thấy Đoạn Vân Trạch ngồi dựa vào giường, lạnh giọng nói: "Nằm xuống."

Đoạn Vân Trạch không cố chấp, nằm xuống đồng thời hỏi hắn về những chuyện đã xảy ra sau khi anh ngất đi.

Lâm Khí kể lại cho anh nghe từng chuyện một.

Đoạn Vân Trạch muốn uống nước, hắn không nói hai lời liền rót cho anh.

Muốn ăn, cũng cho người mang vào.

Hắn còn chủ động nói với Đoạn Vân Trạch rằng vì căn cứ chỉ có Hách Liên Lý Sâm là người chữa trị, không thể chữa trị hết được, nên hiện tại ưu tiên giữ lại mạng sống cho người bị thương, sau đó xem xét tình trạng nguy cấp của từng người mà cứu chữa.

Nếu có vết thương bị nhiễm trùng, sẽ ưu tiên chữa trị cho người bị nhiễm trùng trước.

Nói một cách đơn giản, vì năng lực chữa trị của Hách Liên Lý Sâm có hạn, không thể dùng hết năng lượng để chữa trị cho một người bị thương khỏi hoàn toàn, mà mỗi người bị thương chỉ được phân bổ một lượng năng lượng có hạn.

Vết thương của Đoạn Vân Trạch không bị nhiễm trùng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể chịu đau xếp hàng chờ điều trị.

Về điều này, Đoạn Vân Trạch không có ý kiến gì.

Nguyên tố mộc của Lâm Khí đã đạt đến cấp bảy, tuy lúc đó bị thương rất nặng nhưng lành nhanh hơn người khác.

Bây giờ đã bốn ngày trôi qua kể từ trận đại chiến với Long Dục, vết thương của hắn đã gần như lành hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!