Chương 155: Phiên ngoại 1

Trong một thung lũng sâu, có một ngôi nhà gỗ rộng gần 200 mét vuông được xây dựng ở một nơi phong cảnh hữu tình.

Ngôi nhà gỗ có vườn trước và sau, lúc này hoa đang nở rộ.

Cố Cảnh Thừa đang gói bánh sủi cảo trong bếp.

Dưới những động tác nhanh nhẹn của anh, những chiếc bánh sủi cảo hình dáng y hệt nhau ngày càng chất đống.

Sau khi gói đủ cho hai người ăn no, anh mới dừng lại.

Rửa tay xong, anh cởi chiếc tạp dề màu xanh lam ra, rồi bước ra sân trước, đi qua một khu rừng nhỏ, đến bên một hồ nước.

Hồ nước rất lớn, được tạo thành từ một thác nước cao gần 20 mét.

Dòng nước thác không xiết, vào mùa hè nóng bức này, chỉ cần đến gần hồ cũng có thể cảm nhận được luồng không khí mát lạnh mang theo sự trong lành của nước suối.

Thiếu niên đang ngâm mình bên bờ hồ có làn da trắng như tuyết, gương mặt tuấn tú, hệt như bước ra từ trong truyện tranh.

Cậu nhắm mắt, dựa vào tảng đá bên hồ, cơ thể ngâm trong nước, đầu hơi cúi trên tảng đá, ngủ say sưa.

Khung cảnh này quá đẹp, Cố Cảnh Thừa có chút không nỡ đánh thức cậu.

Nhưng sợ cậu đói, anh vẫn bước tới.

Vừa bước tới, một chân của anh đã bị người đàn ông trông như thiếu niên kia nắm lấy.

Anh không chút phản kháng bị đối phương kéo vào trong hồ, người đàn ông ôm chặt eo anh.

"Thoải mái quá, ở đây ngâm cùng em một lát đi."

Cố Cảnh Thừa cưng chiều hôn lên trán người đàn ông.

"Tiểu Bạch Miêu, phải đi ăn trưa thôi. Anh săn được một con heo rừng không biến dị, làm món sủi cảo bắp cải em thích nhất đấy."

"Không vội, nóng quá, ngâm thêm lát đã."

Lúc này, Bạch Lạc trông hệt như một chú mèo lười biếng, đầu rũ trên bờ vai rộng lớn của Cố Cảnh Thừa, mắt hơi híp lại, không muốn động đậy chút nào.

"Nếu không muốn ăn cơm, vậy chi bằng làm việc khác?"

Bạch Lạc hé mắt, ngạc nhiên "Ừm?" một tiếng.

Môi nhanh chóng bị hôn.

Môi của người đàn ông lướt dọc theo cằm thon dài, cổ, xương quai xanh trắng như ngọc của Bạch Lạc, qua lồng ngực trắng muốt, sáu múi bụng cân đối, tuyệt đẹp, rồi tiếp tục đi xuống…

Bạch Lạc hơi giật mình: "Cố Cảnh Thừa, anh... không cần phải như vậy."

Dưới nước, tay cậu có chút luống cuống đẩy người đàn ông.

Nhưng người đàn ông không hề nao núng.

Nhìn qua, trong hồ vẫn chỉ có một mình Bạch Lạc.

Cậu nhắm chặt hai mắt, vì hành động của người dưới nước mà mặt đỏ bừng, hơi thở trở nên dồn dập, chiếc cổ thon dài ngửa lên rất cao, yết hầu trượt lên xuống, mí mắt run rẩy, cơ thể căng cứng.

Thật sự quá thoải mái!

Vào khoảnh khắc được giải phóng, Bạch Lạc hoàn toàn thả lỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!