Chương 1: Đột nhiên xuất hiện một mỹ thiếu niên

( Lời tác giả: Câu chuyện không nữ chính, mà là chuyện có hai nam chính. Công là Cố Cảnh Thừa, thụ là Bạch Lạc, đừng hiểu lầm. Đây là văn song cường, giai đoạn đầu thụ có chút yếu, giai đoạn sau thì sức chiến đấu khủng, chưa kể đến công, lúc nào cũng tuyệt vời. Đây là một câu chuyện siêu ngọt ngào, một câu chuyện sủng nhau. Rất đáng để đọc, nhớ thêm vào giá sách của bạn.)

Máy bay trực thăng bay qua đống đổ nát của thành phố, băng qua những ngọn núi và cuối cùng hạ cánh trên một đồng cỏ bằng phẳng được bao quanh bởi những ngọn núi.

Bên trong sáu người được trang bị toàn bộ vũ trang nhanh chóng đi xuống.

Đây là đội Chín, đội người dị chủng dũng mãnh và sức chiến đấu mạnh nhất ngày mạt thế.

Phó đội trưởng đồng thời cũng là nữ nhân duy nhất trong đội Kiều Tuyết, hỏi nam nhân đi đầu đằng trước: "Lão đại, chúng ta đi hướng nào?"

Nam nhân bị hỏi thoạt nhìn khoảng 25-26 tuổi, cao khoảng 1m9, vai rộng eo thọn, ngũ quan sâu sắc giống như điêu khắc, dưới lông mày kiếm là đôi mắt đào hoa hẹp dài, nhìn qua rất ngang ngược.

Cố Cảnh Thừa nhìn quanh một vòng cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở một cửa hàng đá vôi cách đó không xa.

"Khối năng lượng ở bên trong hang động. Nhớ kỹ, mục đích hôm nay của chúng ta là lấy được khối năng lượng, chỉ cần lấy được khối năng lượng, chúng ta lập tức rút lui."

Các thành viên đội Chín đồng thanh nói: "Rõ."

Giống như mọi lần chấp hành nhiệm vụ, đội trưởng Cố Cảnh Thừa đi phía trước, các đội viên đi phía sau, toàn bộ đội không một tiếng động đi vào hang động.

Trong hang ẩn chứa một dòng sông ngầm, những thạch nhũ và măng đá kỳ lạ ở hai bên có đủ hình dạng và kích thước, khiến nơi đây có vẻ rùng rợn và quỷ dị.

Cố Cảnh Thừa cầm đèn pin, thật cẩn thận đi sâu vào hang động.

Các đội viên đội Chín theo sát phía sau hắn, một bên cảnh giác động tĩnh xung quanh.

Không biết đi bao lâu rồi, đột nhiên, một tiếng hổ gầm giận dữ vang lên xen lẫn với tiếng hét sợ hãi của con người.

Cố Cảnh Thừa nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh.

Hắn chạy nhanh đến nỗi các đội viên suýt theo không kịp.

Khi Cố Cảnh Thừa đến một hồ nước nhỏ bên cạnh hang, liền thấy một con hổ to lớn với cái miệng đầy máu mở to muốn nuốt một con người cách đó không xa.

Bất chấp nơi quỷ quái này vì sao lại xuất hiện con người, Cố Cảnh Thừa lưu loát rút súng năng lượng ra bắn viên đạn năng lượng vào đầu con hổ.

Con hổ ngã xuống ngay lập tức và bất động.

Tiểu Chu đội viên theo sát phía sau nhanh chóng bước tới kiểm tra.

"Nó chết rồi, xem ra nó không phải là người dị chủng hay động vật biến dị mà chỉ là một con hổ bình thường."

"Wow, tiểu soái ca, ngươi xinh đẹp quá." Đội viên Đoạn Vân Trạch thậm chí còn huýt sáo một cái như một tên lưu manh.

Mọi người nhìn theo tầm mắt anh ta, phát hiện người vừa suýt rơi vào miệng hổ không phải con người, mà là người dị chủng.

Đó là một thiếu niên tuấn mỹ khoảng mười tám mười chín tuổi, đang run rẩy và co ro dựa vào bức tường đá.

Da thịt cậu trắng nõn như tuyết, ngũ quan thanh tú như ngọc.

Đôi mắt xanh to tròn trong trẻo, quyến rũ như biển cả.

Bộ dáng rõ ràng là người, nhưng có hai tai mèo trắng tinh và một cái đuôi lông trắng xù xù.

Cậu bé này thật tinh xảo, trông như bước ra từ truyện tranh vậy. Cậu ấy chỉ là một nhân vật người to lớn.

Đừng nói là Đoạn Vân Trạch người bị ám ảnh bởi ngoại hình không phân biệt nam nữ, ngay cả các thành viên khác của đội Chín cũng kinh ngạc đến không rời được mắt.

Chỉ có Cố Cảnh Thừa là không kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!