Edit: Thanh Thạch
Qua một trăm năm, chuyện lúc trước không còn mấy người nhớ rõ, Trang Thành và Lăng Thanh Vân muốn chỉnh sửa bộ công pháp chỉ giúp người tu luyện đến cấp ba thành cấp sáu, vậy nên Trang Thành thay đổi thân phận tiến vào học viện do Cố Gia Bảo và Kim Tường thành lập, một lần nữa tiếp xúc với thế giới này.
Mặt khác, cũng là để tìm hiểu xem con người ngày nay tu luyện và hoàn thiện bộ công pháp kia như thế nào.
Con người quả nhiên rất thông minh, bộ công pháp lúc trước Lăng Thanh Vân truyền ra có mấy chỗ kỳ thật không thích hợp với người địa cầu, nhưng qua một trăm năm, hiện tại, mọi người không chỉ hoàn toàn cải tiến nó mà còn làm ra mấy cái chi nhánh.
Mặt khác, đám người Cố Gia Bảo thế mà đều trở thành người tiến hóa cấp bốn.
Những người trở thành người tiến hóa cấp bốn đều đã từng được Lăng Thanh Vân dùng lực tín ngưỡng cải biến gân mạch, nhưng sau khi đạt tới cấp bốn, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên lại đều là Lăng Thanh Vân gạt người!
Lúc trước, khi Lăng Thanh Vân ở thành phố S bị tang thi vây công thăng cấp lên cấp năm, cũng chính là trở thành người tiến hóa cấp bốn, đầy trời quang huy và bộ dáng dừng giữa không trung giống như thần tiên hạ phàm đến giờ vẫn còn ảnh chụp làm chứng rõ ràng, khi đó Lăng Thanh Vân nói như thế nào?
Không phải nói trở thành người tiến hóa cấp bốn đều có thể tỏa sáng một hồi sao? Vì sao bọn họ không có chút khác thường nào liền thăng cấp, thăng cấp xong cũng không thể bay?
Mỗi lần nghĩ như vậy, Cố Gia Bảo đều muốn đi tìm cái tên lừa mình kia, túm vai hắn mà lắc liên hồi.
Đương nhiên, đây đều đã là chuyện quá khứ, hiện tại vấn đề là bộ dáng Lăng Thanh Vân cả thiên hạ đều biết, cố tình… khụ khụ, bởi vì cái nguyên nhân kia mà không thể sử dụng ảo thuật, hắn cũng không có khả năng học Trang Thành trăm năm trước bọc kín cả người mình, vì thế cũng chỉ có thể để Trang Thành lấy thân phận mới đến học viện Võ thần tìm tư liệu, tránh cho trong lúc chỉnh sửa bộ công pháp xuất hiện tì vết.
Đây vốn là một chuyện tốt có thể tạo phúc cho nhân loại, đáng tiếc là, cái thời đại sùng bái kẻ mạnh này, Trang Thành đột nhiên xuất hiện bối cảnh thần bí thực lực cường đại rất là chói mắt, chói mắt qua đi thì tránh không được rất nhiều người chú ý cậu, mà có nhiều người chú ý liền tránh không được có người động lòng.
Nhưng đào hoa gì đó, Trang Thành đáng tuổi ông…. không, tuổi cụ, một chút cũng không cần.
Cho nên, khi cậu nhìn thấy Mạc Thiên và Lâm Giang Đào, thậm chí thầm thở dài một tiếng oan gia ngõ hẹp.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đã nhìn thấy người thì không thể trước mặt công chúng đột nhiên biến mất, Trang Thanh cũng chỉ có thể cười cười với hai người kia.
"Thầy Trình!
"Khí chất trên người Mạc Thiên lập tức thay đổi, tối qua còn thực suy sút, hiện tại lại ý chí chiến đấu sục sôi hăng hái. Hắn khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn về phía Trình Trang, ngày nay khi tố chất thân thể con người từng lớp từng lớp gia tăng, chiều cao cũng càng ngày càng cao, Trình Trang chỉ có hơn mét bảy, so với Mạc Thiên mét chín với Lâm Giang Đào mét tám, tự nhiên có vẻ nhỏ nhắn."Thầy Mạc."
Trang Thành gật đầu với Mạc Thiên. Nhà hàng Thanh Thành kỳ thật chính là ba mẹ cậu xây lên, hai người họ trước khi qua đời cả thế giới đều biết, không có biện pháp theo cậu và Lăng Thanh Vân ẩn cư, lại còn phải chăm cháu nên rõ ràng liền xây nên nhà hàng Thanh Thành này, hiện tại chủ nhà hàng chính là con nuôi của cậu.
Hôm nay là cuối tuần, cậu lười làm điểm tâm nên tới đây lấy ít món mang về, ai ngờ thế mà đụng phải hai đóa hoa đào lớn nhất một năm này.
"Thầy Trình đi mua đồ ăn sáng ạ?
"Lâm Giang Đào đã thấy được hộp cơm trên tay đối phương, thầy Trình thật vất cả có ngày nghỉ, vì cái gì ngay cả việc nhỏ như đi mua đồ ăn này cũng phải là thầy Trình làm? Hắn đã quên, thời gian công tác một tuần của Trình Trang cũng chỉ có mười giờ mà thôi…"Đúng vậy, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây." Trang Thành cười cười với bọn họ, hai người đối diện đều là bại tướng dưới tay cậu, nhưng cố tình đều bò lên cậu, chẳng lẽ sau trăm năm, mọi người có khuynh hướng chịu ngược sao?
"Tiểu Trình!"
Đột nhiên, một thanh âm tất cả mọi người vô cùng quen thuộc vang lên, sau đó, một người trung niên diện mạo bất phàm từ Thanh Thành đi ra, trên mặt ông tràn đầy ý cười, tựa hồ tâm tình vô cùng tốt.
"Hiệu trưởng Cố…" Trang Thành lườm Cố Gia Bảo một cái, tâm tình Cố Gia Bảo tốt là có lý do, có thể quang minh chính đại gọi mình là "Tiểu Thành" không phải sao? Có lẽ đợi lát nữa cậu có thể đi chỉ đạo võ nghệ cho đối phương một chút.
Mạc Thiên và Lâm Giang Đào cũng hơi kinh ngạc, đồng thời ngầm cảm thán khách của Thanh Thành quả nhiên không phú thì quý. Cố Gia Bảo, một trong những hiệu trưởng của học viện Võ thần, đó là võ giả siêu cấp đấy!
Rõ ràng hơn một trăm hai mươi tuổi nhưng thoạt nhìn lại là như một đại sư võ học không quá năm mươi! Hơn nữa, ông còn là tùy tùng của Võ thần…
Liền tính bọn họ đều là người của học viện Võ thần nhưng cũng chưa gặp được Cố Gia Bảo mấy lần! Nghĩ như vậy, ba người đều bắt đầu kích động.
"Tiểu Trình à, cậu đến mua điểm tâm mang về à? Không ngại tôi đi nếm thử tay nghề của cậu chứ?" Cố Gia Bảo cười tủm tỉm nói, ông đã sớm phát hiện Trang Thành ở trường tràn đầy hoa đào, so với ông một trăm năm không có ai theo đuổi, Trang Thành quả thật quá may mắn!
Không những thế, dưới dâm uy của đối phương, ông còn không thể báo cho Lăng Thanh Vân biết.
"Hiệu trưởng Cố, tôi không ngại đâu.
"Cậu đã nhìn ra tính toán của Cố Gia Bảo, không phải là muốn xem trò cười sao? Trang Thành ngay từ đầu còn không định để người đến nhà mình, nhưng đột nhiên nghĩ đến Lăng Thanh Vân cái đồ chết tiệt không biết tiết chế kia, cậu bỗng thông suốt. Cậu muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai cười ai! Hơn nữa, thuận tiện khiến hai người đối diện hết hy vọng cũng tốt, bọn họ đều hết hy vọng, về sau trong học viện cũng sẽ không có người quấn lấy mình nữa nhỉ?"Kia thật sự là quá tốt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!