Edit: Thanh Thạch
Ngày mùng một Tết, khu an toàn không có nhiều biến hóa, mọi người vẫn làm việc kiếm ăn như bình thường, buổi sáng Lăng Thanh Vân trở về liền nhìn thấy không ít người đang xây nhà giúp mình.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhà ở đã xây gần xong, giờ xây nhà chẳng mấy ai chú ý mỹ quan nữa, có chỗ che gió che mưa là được. Nếu không phải Lăng Thanh Vân cho người nghĩ biện pháp xây thêm ít phòng trống thì đã xong lâu rồi.
Thạch Tiểu Khai ở công trường chạy tới chạy lui, canh chừng công nhân không để bọn họ nhàn hạ, những người này trước kia phần lớn là không biết xây nhà, cho nên ông còn phải nhắc nhở bọn họ chú ý một số chi tiết.
Lăng Thanh Vân không thể không thừa nhận, có một người như Thạch Tiểu Khai, mình đúng là bớt được rất nhiều việc, lập tức gật đầu với đối phương, nở nụ cười.
"Cậu Lăng, điểm tâm đã làm xong rồi, cậu có đi ăn không?"
"Cùng đi đi.
"Lăng Thanh Vân cười đáp, Thạch Tiểu Khai khi nãy vừa ôm bụng vừa thường thường ngó chỗ nấu cơm, rõ ràng là chưa ăn sáng. Hai người đi tới gian phòng lớn đã xây xong liền nhìn thấy Liễu Khả Phàm mang theo người dọn cơm lên, đồ ăn không nhiều, nhưng lúc này mọi người chỉ cần có cái để ăn là đã vừa lòng."Hiện tại khu an toàn có rất nhiều người già trẻ nhỏ không được chăm sóc, chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi… Nếu gặp được, có thể đưa bọn họ đến đây sống.
"Trong lúc ăn, Lăng Thanh Vân đột nhiên mở miệng. Trương Nghị cau này, tuy rằng anh không phải người thấy chết mà không cứu, nhưng thời điểm này muốn làm người tốt thì không hay lắm:"Thanh Vân, nếu chúng ta làm như vậy, sẽ có rất nhiều người vứt bỏ ba mẹ con cái để chúng ta nuôi, trước kia có không ít ba mẹ để con mình giả làm cô nhi… Chúng ta không nuôi nổi nhiều người như vậy.
"Trước kia anh dư thừa phiếu cơm liền giúp đỡ mấy người già xung quanh, nhưng không nghĩ tới bọn họ không chỉ cầm thức ăn của anh cho cháu trai cháu gái mình ăn, còn tại một lần anh trở về sau mấy ngày ra ngoài làm nhiệm vụ, ngăn ở cửa bảo anh đưa thức ăn, nói mình đã mấy ngày không được ăn gì. Lần đó, anh mấy ngày mấy đêm không ngủ, còn phải trơ mắt nhìn đồng đội của mình bị tang thi xé xác ra ăn… Kết quả về đến nơi lại gặp phải chuyện như vậy khiến anh vô cùng thất vọng."Đó là sự thật, nhưng nếu có người thật sự cần giúp đỡ thì chúng ta cứ hết sức là được." Lăng Thanh Vân đáp, hắn không cần người khác cảm ơn mình, hắn chỉ muốn kiếm công đức thôi.
"Nếu cậu đã quyết định thì cứ làm như vậy đi, về phần ai cần giúp ai không cần giúp, đến lúc đó cố gắng quan sát là được.
"Trương Nghị không phản đối nữa, quả thật là có rất nhiều người quá khó khăn. Nhóm người Lăng Thanh Vân còn chưa chuẩn bị xong chuyện xuất một ít lương thực ra giúp đỡ người khác thì có người đã tìm tới cửa. Đó là một cô bé mười mấy tuổi, thời điểm nhìn thấy đối phương, Lăng Thanh Vân cảm thấy có chút quen mắt."Chị Vương không về hả anh?" Trên mặt cô bé còn in một vệt đỏ hồng, hẳn là vừa bị tát.
"Tiểu Điệp…." Sắc mặt Trương Nghị thay đổi: "Lần này chết mất mấy người."
"Chẳng trách mãi không thấy chị Vương về, chẳng trách… Em tìm rất nhiều nơi mới tìm được anh, bây giờ anh còn nhận người không?"
"Tiểu Điệp, em còn nhỏ."
"Em dám liều mạng! Em dám liều mạng với tang thi, không được sao?" Trên mặt cô bé tên Tiểu Điệp không có biểu tình, lạnh lùng nhìn Trương Nghị, thái độ kiên quyết dị thường.
Nhìn biểu tình đối phương tương tự Trang Thành, nghe hai người nói chuyện, Lăng Thanh Vân đột nhiên nhớ tới thân phân cô bé này, không phải chính là người lúc trước bọn họ cứu ra từ tay kẻ giết hại cả một tòa nhà sao?
Lăng Thanh Vân cứu người xong chỉ thấy qua cô một lần, khi đó bởi vì kích thích quá độ mà ngơ ngơ ngác ngác, sau được cô gái duy nhất trong đội mang về nhà chăm sóc, mà cô gái kia đã qua đời từ nhiệm vụ trước.
Nhưng Trương Nghị rất coi trọng đội viên của mình, lúc trở về liền mang lương thực đi cho người nhà của những đội viên bất hạnh, cô bé này sao không biết?
"Không phải Trương Nghị đã cho lương thực sao? Em dùng nó mà sống, bên ngoài rất nguy hiểm." Để một cô bé mảnh mai yếu đuối như vậy đi giết tang thi sao?
"Thức ăn ba mẹ chị Vương cầm hết rồi, không liên quan gì tới em, em sẽ tự nuôi sống bản thân, mấy ngày nay vẫn luôn làm việc cho người khác….. Anh dựa vào cái gì cảm thấy em không thể giết tang thi?
"Tiểu Điệp nói với Lăng Thanh Vân, lúc trước là những người này cứu cô, cũng là chị Vương an ủi mới khiến cô không tự sát, nhưng hiện tại chị Vương chết rồi… Thời điểm ba mẹ và em trai chị Vương đuổi cô ra khỏi nhà, cô đã biết chị Vương sợ là dữ nhiều lành ít. Những người này dựa vào chị Vương mới sống được, chị Vương vừa đi liền đoạt hết những thứ chị lưu lại rồi đuổi cô đi… Cô không quan tâm, dù sao những thứ đó vốn không phải của mình, nhưng cô muốn ra ngoài giết tang thi, coi như báo thù cho chị Vương đi!"Một khi đã như vậy, em gia nhập đội ngũ bọn anh đi, để Khả Phàm dẫn dắt em." Lăng Thanh Vân nói, bộ dạng mặt không chút đổi sắc của cô bé rất giống Trang Thành bây giờ, mà ánh mắt sống chẳng có gì luyến tiếc rất giống mình trước kia… Một khi đã như vậy, hắn cũng không có lý do cự tuyệt.
"Cảm ơn." Cô bé kia đáp.
Mấy ngày không ngủ, tuy rằng lực tinh thần cao cường không sao cả, nhưng Lăng Thanh Vân vẫn chịu không nổi, rõ ràng để thủ hạ mang lương thực đi chung quanh giúp đỡ những người sắp không sống nổi.
Trên đời này, làm người tốt không nhất định sẽ có báo đáp, nói không chừng còn có thể bị cắn ngược lại một cái, nhưng hôm nay Lăng Thanh Vân mang theo không ít người tặng cho người già trẻ nhỏ chút thức ăn lại không có ai dám có chủ ý xấu – cho dù muốn mạo hiểm cướp thức ăn thì cũng phải xem xem mình có đủ sức không?
Lăng Thanh Vân biết, cái dạng coi tiền như rác này của hắn khẳng định khiến không ít người cảm thấy hắn là đồ ngu, nhưng thế thì sao? Công đức tăng nhanh hơn cũng không phải giả!
Hắn cần thành lập thế lực, như vậy nhất định phải có người nguyện ý đi theo hắn. Chỉ cần có người duy trì hắn, như vậy mặc kệ là rời khỏi khu an toàn hay là nghĩ biện pháp làm chủ được khu an toàn…
Uông Tuấn Siêu không tính là người xấu, nay, người có thể thống trị tốt khu an toàn như gã chẳng có mấy, có lẽ điểm xấu duy nhất của gã chính là quá mức coi trọng quyền lực mà bỏ qua thủ hạ.
Nhưng Lăng Thanh Vân cũng không cảm thấy mình là người tốt, bởi vì nếu không có Trang Thành, hắn sẽ không làm nhiều như vậy, mà hiện tại hắn mang suy nghĩ đó đi giúp người khác thì làm sao có thể được gọi là người tốt?
Cái khác tạm thời không nói, hắn phát nhiều lương thực ra ngoài như vậy kỳ thật cũng là đang đào góc tường của Uông Tuấn Siêu còn gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!