Edit: Thanh Thạch
Trở lại khu an toàn, Lăng Thanh Vân phát hiện nơi này thay đổi rất nhiều.
Có lẽ vì để có thể biết trước khi tang thi tới gần, phụ cận khu an toàn có một bãi đất rộng lớn đã bị bom san bằng, tầm nhìn vô cùng trống trải.
Đội ngũ Lăng Thanh Vân không nhỏ, đương nhiên rất nhanh đã bị phát hiện, tiếp đó có một đám người vác súng xông tới.
Kiểm tra hành lý xong, mọi người ngồi ở khu cách ly một giờ xem có ai bị lây nhiễm không, sau đó, đoàn xe Lăng Thanh Vân thuận lợi tiến vào khu an toàn, nơi này có một phiến đất trống lớn có thể cắm trại.
Khu an toàn đã mấy ngày không còn ai may mắn sống sót chạy tới, cho dù trước đó có mấy người thì cũng là từ các vùng nông thôn xung quanh chứ không phải người từ nội thành ra, nhiều người sống sót và xe như vậy khiến tất cả mọi người có chút hồi hộp lại có chút hưng phấn – nếu trong đó có người thân của mình thì quá tốt!
Trước kia còn khu an toàn, Lăng Thanh Vân đã không biết rõ tình hình ở đó thì càng đừng nói đến hiện tại đã thật lâu không trở lại, liền để Thạch Tiểu Khai đi hỏi thăm tình huống, mình thì đi về phía Trương Nghị: "Đội trưởng Trương, lúc trước tuy rằng khu an toàn không tịch thu hết đồ của những người sống sót, nhưng không phải phần lớn vật tư sẽ thuộc về khu an toàn sao?" Lăng Thanh Vân chỉ chiếc xe tải chứa đầy lương thực.
Trước kia khi bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, những thứ mang về toàn bộ đều thuộc về khu an toàn, bản thân chỉ được phân chút ít lương thực. Sau này tốt hơn, đồ đạc mang về có thể được phân một phần, nhưng rốt cuộc vẫn rất ít… Hiện tại sao lại thế này?
"Lúc tôi rời đi cũng không phải cái dạng này." Trương Nghị cũng thấy nghi hoặc: "Về sau cậu gọi tôi Trương Nghị là được, tôi cũng không thể làm đội trưởng nữa, bị cấp trên phát hiện thì không tốt."
"Trương Nghị, lúc trước cảm ơn anh!" Lăng Thanh Vân không phản bác, hắn cần làm thủ lĩnh, chỉ có làm thủ lĩnh thì công đức thủ hạ kiếm được hắn mới được hưởng.
"Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, nếu không có cậu, lúc trước tôi chẳng còn sống nữa rồi!" Lúc mọi người cùng nhau giết tang thi tôi giúp anh anh giúp tôi, làm sao phân rõ được rốt cuộc là ai cứu ai? Bạn bè sống chết chính là như vậy!
Mấy chiếc xe quây lại, bên trên phủ một tấm bạt lớn, tạo thành một cái lều vô cùng giản dị, những cái khác từ từ tính sau.
Phụ nữ ở trong lều nấu cơm, Thạch Tiểu Khai đi hỏi thăm tin tức đã trở lại: "Cậu Lăng, tôi đã tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi!"
"Hiện tại quy định ở khu an toàn thế nào?" Lăng Thanh Vân hỏi, trước kia lương thực của bọn họ đều sẽ bị khu an toàn tịch thu, hiện tại lại để bọn họ lưu trữ, điều này quá kỳ quái, nếu khu an toàn không lấy lương thực của bọn họ thì lấy đâu ra đồ ăn phát cho dân chúng xây tường vây?
"Năm ngày trước Uông Tuấn Siêu đã toàn quyền tiếp nhận khu an toàn, chính sách liền được sửa lại, lương thực vật tư mình ra ngoài mang về đều thuộc về chính mình." Thạch Tiểu Khai nói.
"Vậy bọn họ lấy đâu ra lương thực phát cho những người không ra ngoài thu thập vật tư?" Lăng Thanh Vân biết khu an toàn có một lượng lớn phụ nữ, trẻ em và người già, để những người này ra ngoài kiếm vật tư quả thực chính là để bọn họ đi tìm chết sau đó gia tăng số lượng tang thi. Hiện tại, những người này sống thế nào?
"Cậu Lăng, tuy rằng mình có thể giữ lại toàn bộ lương thực, nhưng nếu muốn cái gì thì phải lấy lương thực đi đổi, ví dụ như súng ống đạn dược, hoặc như hiện tại chúng ta cần xi măng… Chẳng qua, làm việc ở khu an toàn để kiếm thức ăn chỉ có thể đảm bảo mình không bị đói chết, chứ muốn nuôi gia đình thì rất khó khăn."
"Thế à?" Trước kia bọn họ đi làm nhiệm vụ, súng ống đạn dược cái gì đều là khu an toàn toàn lực duy trì, hiện tại phải dùng lương thực đi đổi…
"Đúng thế, còn có một số quy định dán ở đó, tôi đã chép lại rồi." Thạch Tiểu Khai cầm một quyển sổ rất dày, nếu muốn làm việc thì ông sẽ làm thật tốt, ông đã bắt đầu giúp Lăng Thanh Vân ghi chép sổ sách, những quy định như đánh người phạt thế nào, trộm cướp phạt thế nào linh tinh cũng chép hết lại.
Nghe được tình trạng khu an toàn xong, Thạch Tiểu Khai rất may mắn mình sớm đầu phục Lăng Thanh Vân. Nếu ông không thể đi theo Lăng Thanh Vân, đến khu an toàn gia đình mình sẽ sống kiểu gì? Không thể cứ dựa vào cháu trai Cố Gia Bảo nuôi chứ?
Nghĩ đến Cố Gia Bảo, ông lại nhớ tới Kim Tường, vốn còn cảm thấy bác sĩ Kim là người tốt, không ngờ… Nhưng đến giờ, thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, ông chẳng còn để ý nữa.
Lăng Thanh Vân đọc một lần, hình phạt trên đó đều rất nặng, loạn thế thì phải mạnh tay, điều này quá bình thường, không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không định đi cướp đoạt cái gì, lại càng không tùy tiện giết người.
Thời điểm đám người Lăng Thanh Vân ăn cơm hấp dẫn không ít người ở khu ngoài. Những người ở khu ngoài đa số đều mới cầm lương thực rời khỏi khu trong, thực tế là không thiếu thức ăn, nhưng hiện nay, ai dám ăn thoải mái? Đại đa số đều giấu lương thực đi, chỉ dám ăn lưng lửng dạ thôi. Bởi vậy, nhìn thấy nhóm người Lăng Thanh Vân nấu cơm xào rau ở chỗ này, mùi thịt bay ra khiến không ít người thèm nhỏ dãi.
"Ông chủ, ông chủ, có cần công nhân làm việc không? Một ngày nửa cân lương thực, khẳng định không ăn trộm không lười biếng!" Có người hô to, hiện tại khu an toàn có không ít người phải dựa vào giúp người khác làm việc để kiếm ăn, tuy kiếm chẳng được mấy nhưng ít ra cũng có thể sống tạm. Nửa cân lương thực tiết kiệm một chút là có thể ăn được vài ngày.
"Hiện tại chúng tôi chẳng có cái gì, nếu cần thì cũng phải đợi đến khi đổi được gạch rồi mới tính…" Thạch Tiểu Khai cười tủm tỉm nói với những người vây bên ngoài, chỉ có biểu hiện cho Lăng Thanh Vân thấy được bản lĩnh của mình thì mới có thể đảm bảo được địa vị của ông, không phải sao? Mặt khác, thu thập càng nhiều tin tức mới càng có lợi, hiện tại bọn họ ngoại trừ có lương thực dùng thay tiền, còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đủ loại, mấy thứ này bọn họ không dùng hết, nếu có thể đổi thành lương thực thì tốt rồi!
Lăng Thanh Vân quả thực vừa lòng với Thạch Tiểu Khai, loại chuyện giao tiếp với người khác hắn không thông thạo, có người hỗ trợ thì tốt. Hơn nữa, nếu có thể, hắn còn hy vọng Thạch Tiểu Khai nghĩ biện pháp buôn bán lớn hơn, nếu có thể đổi được tinh hạch tang thi… Nay rất nhiều đội ngũ giết tang thi biến dị xong đều để kệ tinh hạch trong óc tang thi, tang thi nào may mắn ăn được nhiều, không chừng liền biến thành tang thi cấp ba!
Lăng Thanh Vân biết, mình hoàn toàn có thể mặc kệ đám người cứu được, dù sao hiện giờ đang là mạt thế, hắn đưa bọn họ đến khu an toàn cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng nếu hắn thật sự bỏ mặc bọn họ, chỉ sợ một nửa số đó không sống nổi, tỷ như nhóm người già, hay như cô gái đang chửa kia.
Chuyện tốt làm đến cùng, hơn nữa, những người này nhận ân huệ của hắn, liên tục cảm kích giúp hắn đạt được công đức… Lăng Thanh Vân nghĩ nghĩ, nhóm thanh niên có thể mặc kệ nhưng người già trẻ nhỏ thì nhất định phải chiếu cố thật tốt, đặc biệt là trẻ em, nếu tích trăm triệu công đức mất mấy năm, thì những đứa trẻ đó chính là trợ giúp sau này của hắn!
Thấy những người đi theo mình vào khu an toàn vừa ăn cơm vừa cẩn thận nhìn mình, Lăng Thanh Vân liền lập tức cam đoan với bọn họ: "Tôi sẽ không mặc kệ mọi người, đặc biệt là người già và trẻ nhỏ, nhưng những người còn sức khỏe thì tuyệt đối không thể không làm gì!"
Có tiếng hoan hô nho nhỏ, rất nhanh kéo theo càng nhiều người, cuối cùng lại biến thành nức nở khe khẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!