Edit: Thanh Thạch
Tuy rằng bị Trang Thành đánh nhưng tang thi không biết đau, khi Lăng Thanh Vân phát hiện đầu mình không bị đánh nát mà Trang Thành chỉ thuần túy là đang đùa thì không để ý nữa, ngược lại toàn bộ lực chú ý bị tinh hạch trên tay hấp dẫn, trước kia hắn cảm thấy thân thể của mình rất thơm, hiện tại tinh hạch trong tay cũng thế!
Nhưng thứ này thật cứng, ăn như Trang Thành thật sự không thành vấn đề sao? Hơn nữa, thứ này móc từ trong óc tang thi ra, vẫn có chút kinh tởm….
Thôi, Trang Thành đã ăn lâu như vậy rồi, chắc mình cũng sẽ không sao chứ? Lăng Thanh Vân cắn răng một cái liền nuốt một viên tinh hạch.
Trách không được ăn nhiều tinh hạch cũng không sao, tang thi căn bản không có cảm giác thì làm sao có thể bị nghẹn chứ? Lăng Thanh Vân nuốt tinh hạch xong thấy mình chẳng có cảm giác gì. Nếu đã ăn một viên rồi thì ăn hết luôn đi, Lăng Thanh Vân lần lượt nhét đám tinh hạch vào mồm, thoáng chốc đã ăn hết.
Trong không gian, con cún kêu gào thảm thiết – không phải đã nói là về sau tinh hạch được phân cho sẽ dùng để thăng cấp không gian sao? Thế mà đi ăn luôn! Ô ô, chẳng lẽ mình phải thật sự đợi thực lực Lăng Thanh Vân trở nên mạnh mẽ mới có thể giải phong không gian sao?
Anh lừa Tiểu Công! Con cún tên Tiểu Công buồn bực vô cùng, cào mặt cỏ thành cái hố.
Lăng Thanh Vân rất thích ở bên Trang Thành, liền tính bởi vì không muốn người nào khác ngoài mình đụng vào Trang Thành nên phải chịu đựng không thể động thủ động cước cũng không sao, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải trở về.
Có người tới gần bản thể của mình!
Cảm giác được điều đó, Lăng Thanh Vân trước tiên chuyển hoán thị giác, sau đó, nhoáng một cái thân thể liền đổi thành bản thể đã dùng hơn hai mươi năm vô cùng quen thuộc.
"Anh Lăng, ăn cơm trưa thôi!"
Cố Gia Bảo ở ngoài gõ cửa, buổi sáng không ít người nhìn thấy Liễu Khả Phàm hai mắt đỏ hồng ra khỏi phòng Lăng Thanh Vân, cậu tò mò muốn chết, đặc biệt đến đây để tìm hiểu tin tức.
"Biết rồi."
Lăng Thanh Vân mở cửa phòng liền đối mặt với biểu tình hóng chuyện của Cố Gia Bảo: "Cậu làm sao thế?"
"Anh Lăng, sáng nay chị Liễu làm sao vậy?" Cố Gia Bảo lập tức hỏi.
"Cô ấy muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta."
"Anh không đồng ý à?
"Cố Gia Bảo giật mình hỏi, thế mà không phải đến hiến thân à? Lại nói tiếp, năm đó không thiếu em gái thích Lăng Thanh Vân, không biết tại sao Lăng Thanh Vân vẫn luôn cự tuyệt, đây cũng quá là giữ mình trong sạch! Mẹ nó, chẳng lẽ tối qua Kim Tường bảo anh Lăng thích tên đồng bạn trầm mặc kia là sự thật? Nói vậy, cũng là người trong giới sao? Trách không được năm đó Lăng Thanh Vân chẳng phản ứng gì với mấy cô em nhưng lại cực kỳ ân cần với anh đẹp trai học giỏi ở trường đối diện…."Anh đáp ứng rồi, có vấn đề gì sao?"
Lăng Thanh Vân cứ cảm thấy ánh mắt Cố Gia Bảo nhìn mình là lạ.
"Đương nhiên không thành vấn đề!" Cố Gia Bảo lập tức đáp, nói không chừng chị Liễu chính là phát hiện anh Lăng nhà cậu thích con trai nên mới… đúng rồi: "Anh Lăng, hình như lúc trước anh cùng với anh Trang Thành rời khỏi huyện mình mà, giờ anh Trang Thành đâu?
"Nghe được tên Trang Thành, Lăng Thanh Vân biến sắc, sau khi Trang Thành biến thành tang thi, chỉ có hai người đề cập về Trang Thành với hắn, một là đàn em khóa dưới của Trang Thành, hai chính là Cố Gia Bảo trước mặt. Nghĩ đến hiện trạng của Trang Thành, nghĩ đến không biết mất bao lâu nữa mới có thể khiến cậu khôi phục bình thường, trái tim Lăng Thanh Vân nhịn không được thắt lại đau đớn, hắn nghiêm mặt:"Anh không biết.
"Nhìn thấy Lăng Thanh Vân thay đổi sắc mặt, nhớ tới trước kia Lăng Thanh Vân mở miệng là Trang Thành, Cố Gia Bảo chỉ có thể đoán liệu hai người có phải chia tay hay không… Nhưng lúc ấy anh Trang Thành kia đối với anh Lăng tốt lắm… Hay là áp lực gia đình? Không phải cậu cũng từng nghĩ tới chia tay Kim Tường sao? Lăng Thanh Vân và Cố Gia Bảo yên lặng đi ăn cơm, đồ ăn của đội ngũ chiến đấu không tồi, trên bàn đặt không ít trứng chần vàng óng với chút thịt, rau dưa thì ít hơn, chỉ có tý dưa muối."Buổi chiều chúng ta đi quanh đây một vòng, phụ cận hẳn là còn người sống sót." Cơm nước xong, Lăng Thanh Vân đứng lên nói.
"Tôi cũng đi!"
Liễu Khả Phàm hô, buổi sáng nói chuyện với Lăng Thanh Vân xong, cô đã bình tĩnh lại, hiện tại có vẻ cô chính là người tiến hóa trong miệng đám người Trương Nghị, một khi đã như vậy, không thể lãng phí năng lực của mình!
Cô sống hai mươi mấy năm, có người thân và cả bạn bè, nói không chừng họ còn sống sót đó! Đặc biệt là ba mẹ cô, một ngày trước đêm phát sinh biến đổi bọn họ còn tới thăm con mình, nhưng hiện tại…
Có Liễu Khả Phàm đi đầu, thế mà có mấy người cũng tỏ vẻ muốn đi, đa số là đàn ông nhưng cũng có hai phụ nữ.
Lăng Thanh Vân đều đồng ý, những người muốn đi đều là những người không có người thân, không gánh nặng, không ràng buộc.
Trong số những thanh niên muốn đi còn có mấy tên côn đồ lúc trước khống chế tiểu khu nhà Thạch Tiểu Khai, mà trong số hai cô gái, một người chính là người kêu cứu và bị chà đạp thê thảm nhất – Sau Lăng Thanh Vân mới biết ba của cô gái này đã bị tên lão đại kia đánh chết.
Trước đó, phân thân và Trang Thành đã biết trong một tiểu khu không xa còn có người sống sót, Lăng Thanh Vân lập tức dẫn đoàn người đến đó.
Cứu không được nhiều người nhưng phía dưới tiểu khu này mở nhiều cửa hàng, bên trong còn có siêu thị, cũng là kinh hỉ ngoài ý muốn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!