Chương 23: Phiên ngoại – Trang Thành

Edit: Thanh Thạch

Không biết mình lấy được khí lực từ đâu, càng không biết làm sao mình có thể đột nhiên làm được rất nhiều chuyện lúc trước không thể làm… Khi mấy tang thi duỗi tay về phía Lăng Thanh Vân, Lăng Thanh Vân còn xoay người muốn túm lấy mình, Trang Thành hung hăng đẩy Lăng Thanh Vân về phía chiếc xe tải.

Tang thi bên cạnh rất nhiều, cơ hồ vây kín lấy cậu, cho dù hiện tại cả người cậu tràn trề sức mạnh cũng không ngăn cản được toàn bộ tang thi.

Gậy trong tay đập trúng đầu một tang thi, sau đó kinh ngạc nhìn đầu tang thi kia dập nát mà không phải yếu như lúc trước mấy gậy đập xuống mới giết chết được, Trang Thành biết trên người mình đã xảy ra biến hóa nào đó, nhưng mà, không còn kịp rồi.

Trên mặt đau xót, vừa rồi bởi vì đẩy Lăng Thanh Vân ra mà bị càng nhiều tang thi vây quanh, hiện tại, không biết là móng vuốt của tang thi nào đã cào rách mặt cậu.

Ngẩng đầu nhìn về phía xe tải, Lăng Thanh Vân đang kinh hãi nhìn cậu, lại bị người phía sau túm được, kéo lên xe… Trang Thành cười, cậu nhất định sẽ biến thành tang thi, còn không bằng thừa dịp này dẫn đám tang thi rời đi, mặc kệ thế nào, cậu hy vọng Lăng Thanh Vân có thể sống sót.

Đã bị thương rồi, không còn e ngại tiếp xúc với tang thi nữa, Trang Thành xoay người dùng cả gậy lẫn tay đẩy tang thi bên cạnh ra, chạy về hướng khác.

Hương vị người sống khiến tang thi hưng phấn, nhưng mùi máu tươi càng làm bọn chúng điên cuồng.

Trang Thành phát hiện tốc độ của mình nhanh hơn rất nhiều, cho nên sau đó cậu vùng được ra khỏi vòng vây tang thi, mang theo một đám tang thi chạy về phía tòa nhà lúc trước bọn họ trốn. Đương nhiên, trên tay cậu cũng tránh không được có thêm vết thương.

Cách đó không xa, xe tải nổ máy chạy đi, biến mất sau những dãy nhà, Trang Thành quay người lại, chỉ nhìn thấy vài làn khói đen, Lăng Thanh Vân an toàn rồi phải không?

"Tôi yêu cậu…" Cậu nói, vừa rồi cậu rất muốn lớn tiếng nói câu này, nhưng nói xong thì sao? Lăng Thanh Vân đối với cậu tốt lắm, xem cậu là người quan trọng nhất, coi cậu là anh em tốt nhất, nhưng nếu ở giây phút cuối cùng cậu nói câu đó…

Không phải sẽ khiến Lăng Thanh Vân day dứt cả đời sao?

Tức giận, đi tới một chồng gạch bên cạnh, dùng gạch đập đầu tang thi theo sau mình, Trang Thành rất muốn giết hết đám quái vật đó!

Tại sao thế giới lại biến thành cái dạng này?

Nếu không có dị biến như vậy… Trang Thành dùng gậy trong tay đập nát đầu một tang thi, Lăng Thanh Vân vẫn nghĩ cậu là người tốt, một người biết đồng cảm, nhưng chỉ có cậu biết, cậu thật ra không phải là người tốt… chỉ là, cậu nguyện ý đối tốt với Lăng Thanh Vân mà thôi.

Bảy tám tang thi chết dưới chân, cảm giác như mọi thứ đã thay đổi, giống như mình có thể khống chế toàn bộ… Nếu cậu sớm một chút có được năng lực như vậy, cậu và Lăng Thanh Vân đã có thể chạy thoát rồi nhỉ?

Nhưng hiện tại… Trang Thành nhìn cánh tay đã bắt đầu cứng ngắc, trong vòng một giờ cậu sẽ biến thành tang thi!

So với ở tại đây, biến thành một phần của đại quân tang thi còn không bằng trở lại gian phòng cậu và Lăng Thanh Vân từng ở…

Ném gậy trong tay, Trang Thành không muốn giết tiếp tang thi ô uế quần áo mình, giết nữa thì có tác dụng gì? Cuối cùng rồi cậu cũng sẽ biến thành giống như bọn chúng…

Căn phòng cậu với Lăng Thanh Vân trốn ở tầng hai, phía dưới có rất nhiều vật liệu bị hai người ném xuống, cậu giẫm lên chúng dùng lực nhảy lên liền bám được vào cửa sổ — hiện tại, thực lực của cậu thật sự tăng mạnh rất nhiều!

Xoay người tiến vào căn phòng, hết thảy trong phòng trong mấy ngày đã trở nên vô cùng quen thuộc với cậu.

Nằm trên nền đất, cậu giống như có thể cảm nhận rõ ràng tử vong đang tới gần, cậu không còn có thể ở bên Lăng Thanh Vân nữa, không thể khiến đối phương không rời khỏi mình nữa, còn có ba mẹ cậu, hiện tại cũng dữ nhiều lành ít đúng không?

Mấy hôm trước, cậu còn có kế hoạch muốn tìm cơ hội cùng Lăng Thanh Vân rượu say loạn tính, kết quả, cậu không còn cơ hội như vậy…

Lăng Thanh Vân có lẽ không còn nhớ nhưng cậu lại nhớ rõ ràng. Vừa lên tiểu học, Lăng Thanh Vân bởi vì không đi nhà trẻ nên không biết nói tiếng phổ thông, học ghép vần cũng kém, không được cô giáo thích.

Mà khi đó, ông ngoại luôn thương yêu cậu mới qua đời, được ba mẹ vẫn chẳng mấy quan tâm đón về nhà, không tập trung học tập, nên mỗi ngày đều cùng Lăng Thanh Vân và mấy bạn nữa bị cô giáo bắt ở lại cuối giờ học bù.

Những người khác đều có ba mẹ tới đón, cô giáo nhìn thấy phụ huynh tất nhiên liền nể tình để bọn họ đi, chỉ có cậu với Lăng Thanh Vân luôn bị lưu đến cuối cùng, thẳng đến khi cô giáo muốn về nhà mới có thể cho bọn họ về.

Khi đó cậu cảm thấy mất mặt, lại rất tự ti, chán ghét cô giáo, cũng chán ghét ba mẹ không tới đón mình, thậm chí còn không thèm học bù, đối với Lăng Thanh Vân vừa tan học liền muốn chạy cũng rất ghét.

Sau đó có một ngày, cậu đột nhiên muốn bỏ nhà đi, cậu từ nhỏ ở với ông ngoại, căn bản không quen thuộc với ngôi nhà kia, tất nhiên cũng không muốn trở về.

Cho nên, sau khi tan học, cậu liền đi theo Lăng Thanh Vân…

Cậu ăn một bữa ở nhà Lăng Thanh Vân, đồ ăn là rau luộc khó ăn, cơm cũng nấu rất nhão, cậu còn ăn phải xác một con côn trùng nhỏ nhỏ đen đen đầu nhọn. Cậu cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng Lăng Thanh Vân lại ăn rất nhiều, lúc bới cơm, đôi mắt đen láy thường thường nhìn về phía mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!