Edit: Thanh Thạch
Lúc bị tang thi vây công, Lăng Thanh Vân liền trốn vào không gian. Vào trong, hắn mệt đến tê liệt ngã xuống thảm cỏ, ngay cả cánh tay cũng không muốn động. Hắn nhìn tình hình bên ngoài, thấy Trang Thành đuổi hết tang thi vây quanh hắn rồi ngồi ở chỗ mình vừa rời đi, nhếch nhếch khóe miệng liền ngủ.
Từ khi mạt thế bắt đầu, tuy hiểu được tình cảm của mình, nhưng sinh hoạt luôn căng thẳng thật đúng là khiến Lăng Thanh Vân không có suy nghĩ gì, nhưng tối hôm nay, hắn thế mà làm mộng xuân!
Là đàn ông, mộng xuân cũng không phải xa lạ gì, lúc trước học cấp hai, nam sinh trong ban cũng lưu truyền mấy câu chuyện ái muội khiến hắn tưởng tượng linh tinh, thậm chí buổi tối còn mơ thấy.
Trưởng thành, tiếp xúc nhiều hơn, cảnh trong mộng tình cũng càng thêm nóng bỏng, nhưng không có giấc mơ nào khiến tim đập thình thịch như tối qua.
Trang Thành trong mơ tuổi không lớn, sợ hãi nhìn hắn, sau đó bắt đầu cởi quần áo… Hắn cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài, nhưng đến khi Trang Thành cởi quần áo xong ôm lấy mình thì hắn tỉnh!
Hắn thế mà tỉnh!
Lăng Thanh Vân ai oán nhìn bầu trời trắng xóa trong không gian. Nếu là con cún kia đánh thức hắn, ít nhất hắn còn có mục tiêu để oán niệm, nhưng cố tình con cún bên cạnh vẫn đang ngủ say sưa!
Sao hắn lại tỉnh chứ?
Nếu hắn không tỉnh, kế tiếp liền là… Lăng Thanh Vân nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn không còn nhỏ, ở cái thời đại công nghệ thông tin này không có khả năng không biết đàn ông với đàn ông thì làm thế nào, nhưng mộng xuân với con gái ít ra còn có phim AV làm tham khảo, cùng với con trai như thế nào thì thật đúng là không có gì để tham khảo!
Thôi… Lăng Thanh Vân không nghĩ tiếp nữa, nay Trang Thành vẫn là tang thi, ngay cả nắm tay còn không được, nghĩ thêm nữa cũng chẳng có tác dụng.
Sau đó, cảm giác dính dính ở đũng quần cùng với bàng quang bành trướng nhắc nhở hắn, hiện tại hắn phải làm đầu tiên chính là giải quyết vấn đề sinh lý sau đó đổi một bộ quần áo.
Không gian chỉ bé bằng gần đấy, hắn là ngả ra đất mà ngủ, đương nhiên không thể giải quyết vấn đề sinh lý ở trong này rồi.
Về phần quần áo, lúc đi hắn có mang theo quần áo, nhưng quần áo ở trong xe việt dã…
Lăng Thanh Vân nhìn tình hình bên ngoài, Trang Thành còn ngồi ở chỗ hắn biến mất, chung quanh không có tang thi khác, hắn lập tức lựa chọn ra ngoài.
Vừa ra, Lăng Thanh Vân đã bị Trang Thành phác lên đè xuống đất!
Bàn tay Trang Thành đặt ở trước ngực hắn, móng vuốt sắc nhọn tùy thời đều có thể đâm thủng quần áo hắn, cậu mở to ánh mắt có chút trống rỗng, khuôn mặt không hề biểu cảm nhìn hắn, còn mở miệng, phát ra tiếng "Ca ca", giống như lúc nào cũng có thể bất chợt cắn xuống!
Tim Lăng Thanh Vân như nhảy ra khỏi lồng ngực, nói không nên lời trong lòng mình rốt cuộc là sợ hãi, là thương tâm hay là… thất vọng?
Bởi vì Trang Thành nằm trên người mình, Lăng Thanh Vân có thể cảm nhận được hết thảy của đối phương. Sau khi biến thành tang thi, cơ thể sẽ không hư thối, vết thương duy nhất trên người Trang Thành chính là vết cào trên mặt kia, còn lại không hề giống những tang thi khác kéo ruột đi chung quanh bốc lên mùi hôi thối, nhưng cậu rốt cuộc đã không còn hơi thở của sức sống.
Giờ đang là mùa đông, Trang Thành ngồi bên ngoài cả đêm, cả người lạnh băng, Lăng Thanh Vân thậm chí còn có thể nhìn thấy sương đọng trên tóc cậu.
Lăng Thanh Vân thở ra hơi ấm còn ngưng lại trên mặt Trang Thành thành một hạt nước nhỏ.
Nếu Trang Thành không phải tang thi, lúc này khẳng định Lăng Thanh Vân sẽ rất thích ý ngẩng đầu hôn Trang Thành một cái, hắn cùng Trang Thành quen biết lâu như vậy mà chưa hôn người kia bao giờ… Nhưng hiện tại Trang Thành là tang thi, hắn phải lo lắng cho mạng sống của mình!
Ngọc công đức khảm trên trán Lăng Thanh Vân, dùng lực tinh thần để ra vào, cho nên tùy thời đều có thể ra vào, nếu Trang Thành định làm mình bị thương… Lăng Thanh Vân biết, hắn phải trốn, dù sao, chỉ có hắn sống mới có thể cứu Trang Thành, hai người mới có tương lai!
Nhưng, Trang Thành áp đảo Lăng Thanh Vân xong cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Một lát sau, Trang Thành duỗi tay về phía mặt Lăng Thanh Vân, đưa đến một nửa đột nhiên dừng lại, rồi cậu thu tay buông Lăng Thanh Vân ra, im lặng ngồi xuống bên cạnh.
Cậu khó hiểu nhìn tay mình, nhíu mày.
Thức ăn của cậu biến mất thật lâu mới xuất hiện, cậu không bình tĩnh, cậu rất đói, rất đói bụng, cho nên muốn ăn hắn, nhưng tại sao khi nghĩ đến ăn hắn lại cảm thấy khó chịu?
Trên người thức ăn có hương vị mà cậu thích, cũng rất ấm áp, nhưng thời điểm cậu muốn sờ đối phương, tại sao lại cảm thấy tay mình thật đáng ghét?
Cậu ngồi dưới đất, nhìn tay mình hồi lâu, vẫn không hiểu được vì sao lại ghét tay mình, sau đó, cậu nhìn thấy thức ăn đi tới cạnh tường, hắn muốn làm gì?
Cậu đứng lên, cũng đi tới cạnh tường, theo dõi thức ăn của cậu, đây là của cậu, là của cậu! Cậu nhất định phải chú ý thức ăn của mình, không thể để hắn đi mất!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!