Edit: Thanh Thạch
Thành phố S là một nơi phồn hoa, đời sống về đêm vô cùng phong phú nên tuy là rạng sáng, trên đường thưa thớt nhưng cũng có mấy xác chết lượn lờ.
Số lượng xác chết di động không tính nhiều nhưng người sống thì rất ít, tuy hiện tại rất nhiều người đã biết tình hình nhưng đại bộ phận đều cảm thấy ở trong nhà an toàn hơn.
Cũng đúng, nếu trụ được thì trong phòng còn có lương thực dự trữ, có thể chống đỡ được một khoảng thời gian. Người ở phòng cách vách hắn phỏng chừng đã biến thành xác chết, nhưng gõ lâu như vậy, ngay cả cánh cửa bị chủ cho thuê ăn bớt nguyên liệu cũng chưa bị gõ sập!
Lăng Thanh Vân nổ máy, nhanh như chớp phóng ra đường, trường học của Trang Thành nằm ở ngoại thành, chạy sang đó cũng phải mất khoảng hai tiếng.
Hắn lái xe máy lạng lách tránh những xác chết lắc lư giữa đường, nhà dân xung quanh thường thường truyền ra những tiếng thét chói tai, cũng có người chạy ra, nếu người đó không có phương tiện giao thông, trên cơ bản đều sẽ bị những xác chết này bắt được – bọn chúng không biết mệt mỏi nhưng người sống sẽ mệt.
Dần dần bắt đầu xuất hiện những chiếc xe riêng chạy nhanh về phía khu cứu viện trên TV nói.
Càng nhiều xe khiến cho con đường trở nên tắc nghẽn, Lăng Thanh Vân cũng nghĩ tới một thứ – xăng!
Thành phố S không thiếu trạm xăng, những trạm không có xác sống thì có vô số ô tô chen chúc vào đổ xăng, còn những trạm có xác chết di động thì không ai dám dừng lại.
Ngẫm lại cũng phải, đối mặt với nguy hiểm, khẳng định không có ai muốn mạo hiểm xông vào.
Lăng Thanh Vân ước lượng bình xăng, rốt cuộc vẫn dừng lại tại một trạm xăng có hai xác chết đang đi tới đi lui.
Hắn đã đeo găng tay và mũ bảo hiểm kỹ càng, vừa xuống xe, hai xác chết vốn đang chậm rãi đi dạo liền vồ tới.
Hai người kia đều mặc đồng phục của trạm xăng, Lăng Thanh Vân cầm ống thép, giống như binh lính nhìn thấy trên TV lúc trước, hung hăng đánh vào đầu đối phương, não trắng và máu nâu bắn tung tóe.
Lăng Thanh Vân cảm thấy dạ dày quặn lên, nếu không phải lúc nãy trên đường đã nhìn thấy nhiều cảnh những kẻ này bắt lấy người sống phân thây thì bây giờ chắc hắn đã nôn rồi!
Xử lý xong một tên, muốn giết tên thứ hai liền dễ dàng hơn, Lăng Thanh Vân nện mấy gậy, kẻ kia cũng gục dưới đất.
Trên ống thép và quần áo không tránh khỏi dính máu, Lăng Thanh Vân cầm một lọ nước khoáng bán ở trạm xăng gột qua, sau đó kiếm cái can, đổ đầy bình xăng xe máy xong lại rót đầy một can.
Trong lúc hắn đổ xăng cũng có xe dừng lại đây, nhưng không ai dám động đến hắn, tình huống quá rõ ràng, hai quái vật kia chính là hắn giết!
Người ngay cả quái vật cũng dám giết thì còn ai dám động đến? Huống chi Lăng Thanh Vân còn cao to vạm vỡ, bọn họ theo bản năng đã thấy e ngại.
Lăng Thanh Vân nhìn thoáng qua chiếc ô tô, ô tô an toàn hơn, cũng có thể chứa càng nhiều đồ nhưng tính linh hoạt không đủ… mà quan trọng nhất là hắn không có xe.
Thời điểm Lăng Thanh Vân tới trường Trang Thành liền thấy một đám đông nghìn nghịt, còn có không ít binh lính đang duy trì trật tự.
Sinh viên giảng viên nơi này đều là nhân tài, cứu được càng nhiều càng tốt, bây giờ toàn bộ quốc gia đã bắt đầu có động thái, tuy rằng những xác chết di động này thật đáng sợ, nhưng không phải là không thể đối phó.
Tiếng khóc than, tiếng gào thét liên tiếp vang lên, những sinh viên bình thường quần áo chỉnh tề, giờ rất nhiều người đều tóc tai bù xù, bên trong áo ngủ bên ngoài áo khoác thật dày, cầm trong tay đủ thứ linh tinh, đa số đều là một tay laptop một tay điện thoại, ngoài ra là ít quần áo và đồ ăn.
Lăng Thanh Vân nhìn thấy đồ ăn trong tay bọn họ, nhíu mày, những ngày tới đồ ăn khẳng định cũng rất quan trọng!
Nhưng lúc này tìm được Trang Thành mới là quan trọng nhất, hắn lập tức hô to: "Trang Thành! Trang Thành!"
Người kêu gọi như hắn không ít, hơn nữa trong tay quân nhân còn có loa công suất lớn để duy trì trật tự, tiếng của hắn bị át hết.
Lăng Thanh Vân lấy di động gọi cho Trang Thành nhưng không liên lạc được, thuận tay ấn số điện thoại của bố mình rồi tiếp tục hô gọi Trang Thành.
Nhất thời không tìm thấy Trang Thành nhưng Lăng Thanh Vân lại tận mắt chứng kiến binh lính đối phó với xác chết di động, sinh viên và binh lính đều gọi chúng là tang thi.
Cũng đúng, tang thi dễ gọi hơn!
Những tang thi mặc áo ngủ, thậm chí có người chỉ mặc mỗi cái quần đùi từ ký túc xá sinh viên bên kia lại đây. Một ít người đã bị tang thi cắn, la hét chạy về phía bên này, những người này đều bị binh lính bắn chết không chút lưu tình, có những người lính vừa nổ súng vừa khóc.
Những sinh viên may mắn còn sống càng là khóc lóc không ngừng, ngẫu nhiên trong đám đông còn có người phát sinh biến dị, đó là những người bị tang thi cắn nhưng lén giấu đi, may mà biến thành tang thi rồi liền trở nên chậm chạp, rất nhanh đã bị người bên cạnh giết chết, nhưng thường thường vẫn sẽ khiến người chung quanh bị liên luỵ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!