Khoảnh khắc Chúc Tinh Chi đối diện với Nguyễn Yên, không khí bỗng nhiên đọng lại.
Trần Dung Dư đứng ở phía sau Nguyễn Yên, giữa mày mạnh mẽ nảy lên một chút.
Ngay sau đó hai cô gái trừng lớn đôi mắt, trăm miệng một lời:
"Tại sao cậu lại ở đây?!
"Nguyễn Yên:??? Chúc Tinh Chi:??? Chúc Tinh Chi bỗng nhiên khiếp sợ nhíu mày:"Cậu quen với Trần Dung Dư sao?"
"Đó là cậu nh ỏ của mình mà?
"Chúc Tinh Chi:???! Mẹ kiếp? Mẹ kiếp?! Cậu, nhỏ? Trong đầu Chúc Tinh Chi loảng xoảng một chút. Trời sụp đất nứt. Nguyễn Yên trong lúc nhất thời cũng ngu luôn:"Cậu nói Trần tiên sinh, sẽ không phải chính là, chính là…… Cậu nh ỏ của mình đấy chứ?"
"…… Ừ."
Nguyễn Yên:?
Thế giới của Nguyễn Yên cũng sụp đổ.
***
Trong phòng khách, yên tĩnh lạ thường.
Nguyễn Yên cùng với Chúc Tinh Chi ngồi song song ở một bên của chiếc ghế sô pha hình chữ L, đối diện chéo là Trần Dung Dư đã thắt xong cà vạt.
Bầu không khí trong lúc nhất thời chìm vào trong xấu hổ và im lặng.
Chúc Tinh Chi thật sự không nghĩ đến.
Cô thi tốt nghiệp đại học gặp được người đàn ông nhớ đến tận bây giờ thế mà lại là cậu nh ỏ của bạn thân.
Trên thế giới này thật con mẹ nó lại có loại trùng hợp thần kỳ như thế này!
Có phải quay phim truyền hình đâu chứ!
Hơn nữa điểm mấu chốt nhất chính là, nếu thật sự gặp phải thì cũng thôi.
Tại sao lại cố tình.
Là ở buổi sáng sớm hôm nay.
Cô mặc áo sơ mi của Trần Dung Dư.
Đi ra từ phòng ngủ của anh.
Để cô chết ở đây để quên hết luôn đi.
Chúc Tinh Chi ho nhẹ một tiếng, bàn tay hơi che lại gương mặt đang đỏ lên, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu, chẳng ăn nhập gì nghẹn ra một câu:
"Cái đó, hiện tại có phải mình cũng nên gọi theo một tiếng cậu nh ỏ hay không?"
Trần Dung Dư: "……"
Nguyễn Yên: "……"
Chúc Tinh Chi: "Coi như mình chưa nói gì."
Nguyễn Yên quay đầu nhìn về phía Chúc Tinh Chi đang đỏ cả tai, giật giật môi: "Chi Chi, cho nên…… Tối hôm qua cậu ở tại đây sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!