Hôm nay đường đặc biệt tắc nghẽn.
Dương Toàn gọi điện đến, nói dự kiến mười lăm phút nữa sẽ đến nơi. Trong mười lăm phút này,
Thiên Đại Lan như ngồi trên đống lửa, thay chiếc váy cũ, mặc vào áo dài tay và quần dài, che kín cổ và xương quai xanh.
Nhưng trên cổ Diệp Tẩy Nghiễn vẫn còn vết cào.
Đó là "chứng cứ phạm tội" của họ.
Diệp Hi Kinh đề nghị sau khi giặt xong váy thì mang trả, nhưng bị Thiên Đại Lan thẳng thừng từ chối.
"Đừng nói chuyện với tôi nữa" Thiên Đại Lan nói:
"Hiện giờ tôi đang rất tức, anh mà nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ muốn thô bạo tấn công anh đấy."
Diệp Hi Kinh ngậm miệng.
"Đợi tôi hết giận rồi nói chuyện sau" cô nói: "bây giờ tốt nhất là im lặng đi, cảm ơn."
Diệp Hi Kinh vẫn không nhịn được, hỏi:
"Vậy khi nào em mới hết giận?"
Thiên Đại Lan đáp:
"Anh nói kiểu đó thì tôi mãi mãi cũng không hết được."
Diệp Hi Kinh đành im lặng, nhìn anh trai cầu cứu, hy vọng anh có thể làm chất bôi trơn cho mối quan hệ đang căng thẳng này.
Người luôn chăm sóc anh ta là Diệp Tẩy Nghiễn, lần này lại giữ im lặng. Anh dường như hoàn toàn không chú ý đến sự lúng túng của em trai, vẻ mặt vẫn như thường và nói chuyện với Thiên Đại Lan bằng giọng điệu khách sáo.
"Công việc mới thế nào?"
"Tôi vẫn chưa biết, ngày mai mới là ngày đi làm đầu tiên."
"Nếu sau này có khó khăn gì, cứ tìm tôi."
"Cảm ơn anh."
Thông thường, đến giai đoạn này, sau vài câu xã giao thì sẽ đứng dậy chào tạm biệt. Nhưng không hiểu sao Dương Toàn mãi vẫn chưa đến, không thể rời đi, Thiên Đại Lan dứt khoát lên tiếng hỏi.
Cô đã không còn ai khác để tham khảo ý kiến. An Thận Ngôn thì chẳng mong được câu nào ra hồn từ cái miệng đó, huống hồ anh ta học tự nhiên, chuyên ngành máy tính, chưa chắc đã hiểu những phép tắc kiểu này. Mà nhất thời, cô cũng chẳng nghĩ ra ai nhiều trải nghiệm và học thức hơn hai anh em này.
"…Tôi thật sự gặp chút phiền phức" Thiên Đại Lan đi thẳng vào vấn đề:
"Là thế này, quản lý cửa hàng muốn tôi chọn một cái tên tiếng Anh. Tôi thì chưa từng tiếp xúc với người nước ngoài, cũng không rành lắm về tên gọi… Hiện tại tôi nghĩ được hai cái, một là Cherry, một là Candy, anh thấy cái nào ổn hơn?"
Diệp Tẩy Nghiễn đang rót nước, lắc đầu:
"Cả hai đều không phù hợp."
"Tại sao?" Thiên Đại Lan hỏi:
"Vì quá phổ biến hả?"
"
"Cherry" anh đào thường được dùng làm ẩn dụ cho… sự mất trinh… Angel, Raven, Destiny… đều là những cái tên thường gặp ở các vũ nữ thoát y trong hộp đêm của người da trắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!