Chương 8: Ký ức bất chợt trào dâng như một cơn cuồng phong

5 phút trước khi gọi điện cho Thiên Đại Lan, Diệp Tẩy Nghiễn đang uống trà cùng bố anh là Diệp Bình Tây.

Năm nay Diệp Bình Tây chưa đến năm mươi, nhưng chăm sóc bản thân rất tốt, rèn luyện thể chất thường xuyên, nhìn qua chỉ như một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi.

Hôm nay Ngũ Kha vừa hạ sốt và xuất viện, ông đặc biệt mời người đến nhà ăn cơm. Việc thúc ép kết hôn quá lộ liễu, nên ông liền chuyển chủ đề một cách tự nhiên sang bạn gái của Diệp Hi Kinh là Thiên Đại Lan.

"Bố không phải người coi trọng học vấn, chỉ cần là người tốt là được" Diệp Bình Tây nói vậy, nhưng vẫn rất để tâm:

"Nhưng chỉ học hết cấp hai, nói ra cũng không hay cho lắm… là do gia cảnh không tốt sao? Nếu thật sự khó khăn, Hi Kinh, sao con không giúp đỡ cô ấy một chút?"

"Cô ấy không chấp nhận" Diệp Hi Kinh cười khổ:

"Cô ấy không thích kiểu đó."

"Có chí là chuyện tốt, nhưng phụ nữ mà quá mạnh mẽ thì chỉ thích hợp để làm việc, chứ không thích hợp để cưới về làm vợ" Diệp Bình Tây nói:

"Nghe con nói vậy thì bố hiểu rồi, người không học hành đến nơi đến chốn thường rất bướng bỉnh."

"Bố" Diệp Tẩy Nghiễn ngắt lời:

"Uống trà đi."

Anh rót trà cho Diệp Bình Tây, thần sắc ôn hòa.

Hiếm khi nghe được một tiếng "bố" từ con trai lớn, Diệp Bình Tây nhất thời cảm thấy được cưng chiều đến lúng túng, không biết nên tiếp tục làm người bố nghiêm khắc hay đổi sang vai người bố dịu dàng, đành ngượng ngùng đưa tay chạm vào tách trà, hỏi Diệp Tẩy Nghiễn:

"Mẹ con vẫn còn ở Hàng Châu à? Dạo này bà ấy khỏe không?"

"Cũng ổn" Diệp Tẩy Nghiễn đáp:

"Chỉ cần ông đừng đi làm phiền bà ấy, bà ấy sẽ càng ổn hơn."

Diệp Bình Tây muốn thể hiện sự quan tâm với con trai, nhưng giữa hai người đã quá xa cách, đến mức sự quan tâm cũng không biết đặt vào đâu cho đúng. Ông cầm tách trà bằng cả hai tay, nói với Diệp Tẩy Nghiễn:

"Con cũng lớn rồi, năm xưa học tiểu học con đã biết giải hệ phương trình rồi."

"Đúng vậy" Diệp Tẩy Nghiễn bình tĩnh nói:

"Không chỉ biết giải hệ phương trình, mà còn biết chụp ảnh nữa, bức ảnh ông ngoại tình với dì Lâm, là do tôi chụp đấy, ông quên rồi à?"

"Khụ…" Diệp Bình Tây khó xử quay mặt đi, cũng đổi chủ đề:

"Lập gia đình, trước kia nói với con, con luôn lấy công việc ra để chống chế. Nghe lão Lý nói, dự án game mà bọn con đang làm hiện tại rất thành công, doanh thu cũng cao, bây giờ chắc cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi chứ?"

Diệp Tẩy Nghiễn đáp:

"Không vội."

"Sao lại không vội?" Diệp Bình Tây theo phản xạ nhìn sang Ngũ Kha.

Ngũ Kha lúc ấy đang trò chuyện với dì Uông trong nhà về chuyện hầm canh, tuy sắc mặt vẫn còn bệnh nhưng nét mặt tươi cười, dịu dàng thông tuệ, không phải kiểu đại mỹ nhân rực rỡ đang thịnh hành hiện nay, nhưng lại có một vẻ đẹp nhẹ nhàng, khoan hòa, rộng mở rất riêng.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy liền màu trắng thêu chùm nho tím, đơn giản và thanh nhã, rất hợp với thân phận trợ giảng đại học của cô ấy.

Chỉ cần chờ thêm vài tháng nữa là có thể xin lên giảng viên.

Diệp Bình Tây cũng rất hài lòng với công việc của Ngũ Kha, làm giảng viên đại học, nói ra cũng thể diện.

"Con là đàn ông nên mới thấy không vội" Diệp Bình Tây nói với giọng đầy khuyên nhủ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!