Vẫn chưa ngủ.
Suýt nữa thì ngủ rồi.
Dây thần kinh căng như lò xo của Thiên Đại Lan vẫn chưa kịp thả lỏng, trong khoảnh khắc nghe thấy giọng của Diệp Hi Kinh, lập tức lại bị kéo căng mạnh mẽ. Tai cô ù đi một chút, theo phản xạ nhìn về phía "đồng phạm" Diệp Tẩy Nghiễn.
Diệp Tẩy Nghiễn cũng đang nhìn cô.
Hai người chạm mắt nhau, lập tức đạt được sự ăn ý không cần nói thành lời: Không mở cửa, tránh mặt.
"Chưa ngủ" Diệp Tẩy Nghiễn cách cửa trả lời em trai, anh hơi cúi đầu xuống, vài lọn tóc xoăn rối trong lúc hỗn loạn ban nãy rũ xuống, đuôi tóc lướt qua mắt, giọng anh bình tĩnh nói:
"Có chuyện gì sao?"
Diệp Hi Kinh nghe ra điều bất thường:
"Anh, anh uống rượu à?"
"Ừ."
Thiên Đại Lan không dám thở mạnh, đứng cứng đờ, không nhúc nhích. Suốt chặng đường ngồi tàu đến Bắc Kinh, cô điên cuồng mong nhớ Diệp Hi Kinh vậy mà vào khoảnh khắc này, cô lại không muốn gặp anh ta chút nào.
"Anh nói em đến sớm thì em đến rồi" Diệp Hi Kinh nói:
"Bên bệnh viện giờ cũng không cần em ở lại nữa, mẹ cô ấy đã tới rồi, anh yên tâm đi."
Diệp Tẩy Nghiễn liếc nhìn Thiên Đại Lan, nói với Diệp Hi Kinh:
"Giờ anh mệt rồi, có gì để mai nói."
Thiên Đại Lan há miệng, nghi hoặc nhìn Diệp Tẩy Nghiễn.
Một cô gái thông minh có thể cảm nhận được sự bất thường trong lời của Diệp Hi Kinh, rốt cuộc là kiểu "bạn" như thế nào, lại khiến anh ta phải ở bên đối phương đến tận đêm khuya?
Diệp Hi Kinh lại gõ cửa mấy cái, cậu do dự:
"Em sợ mai sẽ không kịp."
"Ngày mai có gì mà không kịp?" Diệp Tẩy Nghiễn mặt không biểu cảm:
"Sao, em sống không nổi tới mai à?"
"… Không phải, anh, khoan đã, hình như anh có vấn đề rồi đấy, anh uống nhiều quá phải không?" Diệp Hi Kinh hoang mang:
"Không phải chính anh bảo em về sớm, mai còn sớm giải thích rõ ràng với Đại Lan sao? Em chỉ muốn thống nhất lời thoại với anh, để lỡ có gì không bị lộ."
Lộ?!
Thiên Đại Lan bước lên vài bước, tai gần như dán sát vào cửa, cô hơi ngẩng mặt lên, vừa không thể tin được nhìn khuôn mặt chính trực, anh tuấn của Diệp Tẩy Nghiễn, vừa hồi hộp lắng nghe giọng bạn trai ngoài cửa.
Cô đứng quá gần.
Hương hoa nhài dịu ngọt, phảng phất, lượn lờ, quấn quanh mặt anh. Diệp Tẩy Nghiễn lùi lại một bước, buộc phải buông tay nắm cửa, tay rủ xuống bên hông, từ từ siết lại.
Vết chai nơi ngón giữa cọ vào lòng bàn tay, cái cảm giác ẩm nóng, dính ướt đó không biết là mồ hôi của anh, hay là từ Thiên Đại Lan.
Diệp Hi Kinh bên ngoài vẫn đang hỏi chuyện liên quan đến Thiên Đại Lan.
Anh ta lại gõ vài cái, khiến tai đang dán vào cửa của Thiên Đại Lan bị chấn động, cô giật mình lui lại như chú sóc bị tiếng chặt cây làm cho kinh hãi, lùi ra sau với vẻ hoảng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!