"Bộp bộp bộp bộp bộp, anh đang đập dưa hấu đấy hả? Sao không cúi xuống cắn thử một miếng xem ngọt không?" Thiên Đại Lan kéo áo lên, thắc mắc hỏi:
"Diệp Hi Kinh, anh bị sao vậy… hử? Sao tự nhiên im re thế?"
Cô vẫn chưa nhìn rõ lắm, chỉ thấy đối phương cao lớn đang nửa quỳ trên giường, giữ nguyên một tư thế bất động.
Ánh trăng chiếu lên nửa mặt bên phải của Thiên Đại Lan. Mái tóc dày, hơi xoăn tự nhiên, như sóng nước Tây Hồ trong ngày nắng đẹp, từng lọn bung xõa lười biếng phủ lên vai trắng muốt.
Tựa như nàng Venus vừa sinh ra trong tranh Botticelli, cô khiến căn phòng tĩnh lặng này bỗng trở nên giống như một góc của viện mỹ thuật Uffizi ở Florence.
"Hử?" Thiên Đại Lan khó hiểu, trợn to mắt, chống tay trái xuống giường, như một chú mèo, giơ tay phải định chạm vào mặt anh:
"Không phải chứ? Vì em cào trầy cổ anh mà giận thiệt à?"
Anh chẳng những không trả lời, mà còn cứng đờ lùi lại một chút, né tránh tay cô một cách không tự nhiên.
"Hi Kinh, Hi Kinh, Kinh Kinh" cô làm nũng, nói:
"Em đâu cố ý đâu mà. Ai bảo anh lúc nãy bóp mạnh quá; tụi mình cũng lâu rồi không gặp, anh không định ôm em một cái à?"
Vừa nói xong, không đợi phản ứng, Thiên Đại Lan bất ngờ lao tới, như mèo leo cây, nhảy vào lòng anh, quấn lấy, hai tay ôm lấy mặt anh:
"Anh đúng là không lừa em, chăm tập thể dục thiệt nha, cơ bắp bây giờ cứng cáp quá trời? Hồi nãy còn nói được mà, sao giờ mắc cỡ dữ vậy?"
Đúng lúc ấy, trăng xuyên qua mây, rọi sáng toàn bộ khuôn mặt Diệp Tẩy Nghiễn.
Ngũ quan giống nhau, nhưng khí chất khác biệt; Diệp Hi Kinh khi cúi mắt thì vô tội, còn người trước mặt khi cúi mắt lại toát lên vẻ trầm trọng.
Hơi thở phảng phất mùi gỗ mun nhàn nhạt, mái tóc rối bời, đôi môi mỏng, sống mũi cao, khi cười thì dịu dàng lễ độ, không cười thì lạnh lùng kiêu ngạo.
Diệp Tẩy Nghiễn.
Anh trai ruột của bạn trai cô.
Gặp lại kể từ lần đầu tiên là mười lăm tháng trước, đến giờ như chỉ mới ngày hôm qua.
Nhưng đây không phải là cảnh tượng ra mắt phụ huynh mà Thiên Đại Lan tưởng tượng.
Cô từng nghĩ nó sẽ là: giản dị, đoan trang, lịch sự lễ phép, chân thành xin lỗi, cụng ly thay chén, trò chuyện vui vẻ hòa hợp.
Còn thực tế: cưỡng hôn, ôm ấp, thân thể kề sát, bầu không khí nóng bỏng, và người kia sắp rút đao xông lên.
Tại sao lại là anh?!
Tính đến lúc này, trong ấn tượng của Thiên Đại Lan, anh vẫn là một người ôn hòa hài hước, hành xử có chừng mực…
Hai ánh mắt chạm nhau. Sắc mặt Diệp Tẩy Nghiễn đầy phức tạp, mày nhíu chặt. Thiên Đại Lan thì vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, chỉ muốn độn thổ chết quách cho xong.
"A a a a a a a a a a a a!!!!!"
Diệp Tẩy Nghiễn lập tức vươn tay, bịt miệng cô lại.
Thiên Đại Lan kinh hãi đến nỗi không nói thành lời. Tiếng hét bản năng, như tiếng thét xé lòng, lập tức bị bàn tay Diệp Tẩy Nghiễn bịt lại. Mà không đụng còn đỡ, vừa chạm vào, nhiệt độ ấm áp trên tay anh và lực đạo mạnh mẽ như kéo cô khỏi cơn mơ, lý trí nhanh chóng quay lại, não đang hoảng loạn cũng bắt đầu hoạt động.
Cô lập tức buông tay khỏi người anh, hai tay hai chân cùng lúc vùng vẫy loạn xạ, liều mạng muốn thoát ra khỏi anh.
Như một con mèo hoang bị người lạ cưỡng ép giữ chặt.
Nhưng Diệp Tẩy Nghiễn quá khỏe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!