Chương 5: Cào trầy cả cổ tôi rồi, phải phạt.

"Thật khó tưởng tượng em đã dùng gì để nghĩ ra cái cách ngu ngốc này? Ngón chân à, hay là não?" Diệp Tẩy Nghiễn nói.

"Nếu anh là em, giờ anh sẽ nhảy đầu từ tầng hai xuống. Dù có đập hỏng não thì chắc cái não mới đó cũng dùng được hơn cái thứ hiện đang nằm trong đầu em."

"… Anh cũng biết mà, lần này Ngũ Kha bị ốm là do giúp em. Vốn dĩ sức khoẻ cô ấy đã yếu sẵn, giờ em mà mặc kệ, thì còn ra cái thể thống gì nữa?" Diệp Hi Kinh ở đầu dây bên kia giải thích, đầy bất lực.

"Anh à, ngay từ đầu em đâu có định giấu em Lan… à không, Tiểu Lan, nhưng mà… anh không biết đâu, tính cô ấy nhỏ mà giận thì to, lại hay ghen. Năm ngoái, chỉ vì mấy câu của Uyển Nhân, cô ấy về quê là cắt đứt liên lạc luôn, còn đòi chia tay. Anh không biết em phải dỗ dành bao lâu mới kéo cô ấy lại được."

"Thế thì sao?" Diệp Tẩy Nghiễn tay cầm điện thoại, tay còn lại day trán:

"Đừng nói với anh là giờ em không chỉ kém năng lực phân tích mà còn mất luôn khả năng phân biệt đúng sai."

"… Lần trước đúng là em không nên để Uyển Nhân qua đây." Diệp Hi Kinh thừa nhận:

"Nhưng anh cũng rõ mà, hơn một năm rồi, em và Ngũ Kha hoàn toàn trong sáng. Nhưng Tiểu Lan lại rất để ý chuyện đó… Nếu em nói thật, chắc chắn cô ấy sẽ lại buồn. Em không muốn cô ấy tổn thương, cũng không muốn cãi nhau. Đôi khi người ta cũng cần nói dối một chút vì lòng tốt. Với lại, anh à, cuối tháng này em phải sang Anh rồi…"

Anh ta ngập ngừng một chút:

"Thời gian còn lại chẳng còn bao nhiêu, em không muốn lãng phí vào những trận cãi nhau nữa."

Diệp Tẩy Nghiễn mặt không cảm xúc:

"Vậy nên em gọi điện đến để lãng phí mạng sống của anh trai em à?"

"Không phải" Diệp Hi Kinh nói:

"Ngũ Kha sốt cao không hạ, bác sĩ bảo phải lấy máu xét nghiệm. Mà lấy máu thì phải nhịn ăn tám tiếng"

Diệp Tẩy Nghiễn ngắt lời:

"Anh nhớ là hai người đã đến bệnh viện được bảy tiếng rồi."

"Đúng vậy, nhưng giữa chừng em có gọt cho cô ấy một quả táo" Diệp Hi Kinh nhanh miệng thú nhận:

"Xin lỗi, em quên mang theo não rồi."

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

"Không sao. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ kỳ vọng là em có não."

Ngừng một chút, anh lại nói tiếp:

"Cũng may là em không có mang theo não, không mang não đã bắt đầu làm chuyện ngu xuẩn rồi, anh thật không dám tưởng tượng nếu em mang theo cái đống bột nhão đó trong đầu thì còn gây ra họa lớn cỡ nào."

Diệp Hi Kinh gọi:

"Anh ơi…"

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

"Anh có thể để Thiên Đại Lan tạm thời ở lại nhà, nhưng anh sẽ không chăm sóc thay cho em, cô ấy là bạn gái của em, không phải của anh."

Nói đến đây, giọng anh lạnh đi rõ rệt:

"Dù thế nào đi nữa, tối nay em phải về nhà; sáng mai, tốt nhất là em nên sớm giải thích rõ ràng với Thiên Đại Lan. Anh không có nghĩa vụ che giấu giúp một kẻ ngu ngốc."

"Em biết rồi, biết rồi…" Diệp Hi Kinh vô cùng cảm kích:

"Anh che giúp em lần này nữa đi, anh cũng biết giữa em và Ngũ Kha chẳng có gì cả, em không muốn Đại Lan hiểu lầm. Nếu cô ấy hỏi anh em đi với ai tới bệnh viện, anh có thể nói là em đi với bạn học đại học được không? Là Phan Tiểu Hiền ấy… A lô? Anh? Anh còn đó không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!