Chương 48: Một người quá cao thường dễ khiến người khác cảm thấy bị áp chế

Khi thói quen đã trở thành bản năng, con người sẽ có xu hướng bỏ qua những chi tiết quen thuộc.

Ví dụ như Diệp Tẩy Nghiễn sẽ không nhớ bữa sáng hôm nay và hôm qua có gì khác biệt về mùi vị, cũng sẽ không để ý việc làm ngu ngốc lần này của Diệp Hi Kinh có gì khác bản chất so với lần trước.

Nhưng khi nhìn Thiên Đại Lan, trong mắt anh, cô lúc nào cũng mới mẻ.

Chiếc kẹp tóc hình hoa tú cầu lấp lánh đính đá mà cô từng đeo, chiếc nơ bướm trên váy đen ngày hôm qua, hay con chuồn chuồn nhỏ in trên chiếc áo thun xám hôm nay.

Thực ra, Diệp Tẩy Nghiễn vốn không am hiểu thời trang, đặc biệt là thời trang nữ. Nguồn thông tin chủ yếu đến từ phòng thay đồ rộng hơn trăm mét vuông của bà Diệp Giản Hà, coi như nghe quen mắt quen tai, chứ ít khi chủ động tìm hiểu.

Thế nhưng, với Thiên Đại Lan, anh lại muốn chủ động tìm hiểu.

Những chiếc kẹp tóc lấp lánh của cô, đôi khi là chiếc bông tai kẹp khiến vành tai cô ửng đỏ, hay như lần đi dạo bảo tàng ở Thẩm Dương, cô từng nhét một cọng trà khô vào lỗ tai, nói rằng trong phòng thi không được có bất kỳ vật bằng kim loại nào, thế nên dùng tạm một cọng trà khô để thay thế.

Đối với Diệp Tẩy Nghiễn, một người luôn sống có quy củ, nhất định phải sắp xếp mọi thứ theo phân loại rõ ràng, việc đem đồ ăn làm vật trang sức trên người quả thật hơi khó chấp nhận. Nhưng khi Thiên Đại Lan làm vậy, anh lại thấy cô đáng yêu đến mức phóng khoáng tự nhiên.

Anh chú ý đến động tác hơi ngẩng cằm của cô khi nói chuyện; lúc muốn nhờ anh giúp đỡ, hay khi định "gạt" anh để kiếm lợi, chiếc cằm nhỏ cao ngạo đó sẽ hơi thu lại, đôi mắt tròn hơn, khóe môi lúc nào cũng cong cong; càng chứa nhiều tâm cơ thì biểu cảm lại càng ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt chân thành đến khó tin.

Anh nhận ra khi giao tiếp với Mạch Thần Kỳ, cô mặc quần áo rất giản dị, chỉ là chiếc áo thun xám nhạt in hoa đơn giản, quần jean dài và giày thể thao. Nhưng đối diện với một lão làng lăn lộn giang hồ như thế, cô chẳng hề rụt rè, nhập vai rất tự nhiên, diễn trò "giả heo ăn thịt hổ" cực kỳ khéo léo.

Anh phát hiện ra cuốn sổ nhỏ dày cộp mà cô luôn mang theo, to cỡ bàn tay, bên trong chữ viết bằng bút xanh bút đen, gạch vẽ bằng bút đỏ: tính giá cả, tính chi phí vận chuyển, tính chi phí kho bãi, tính lợi nhuận.

Cô không phải một cô bé ngốc nghếch chỉ biết nói lời dễ nghe, mà phía sau đã âm thầm làm rất nhiều bài tập kỹ lưỡng.

Diệp Tẩy Nghiễn cũng nhìn thấy những mặt không mấy lộng lẫy của cô: vài sợi tóc bị chẻ ngọn, đôi môi hơi khô vì nói chuyện nhiều, vết chai ở ngón giữa tay phải do cầm bút, cạnh bàn tay và ngón út bị mài phẳng đến mức mất đi hoa văn tự nhiên, một nốt mụn đỏ nhỏ nổi trên trán, đôi khuyên tai nhựa màu mè đã hơi bạc và loang trắng, ngay cả phần gấu áo thun vì vò nhiều mà nổi lên một lớp lông xù xì. Trong mắt anh lại giống như lớp lông tơ ở chóp tai của mèo con, mềm mềm ấm áp, dễ thương đến lạ.

Ồ.

Đáng ghét.

Chỉ trừ khi cô nhắc đến mối tình đầu và người cô từng thầm thương, lúc đó cô hoàn toàn không dễ thương chút nào, chỉ khiến anh thấy vừa nghiến răng vừa bất lực, một kiểu đáng ghét đến phát bực.

Diệp Tẩy Nghiễn ghét cảm giác này.

Đến mức anh từ chối phân định rạch ròi xem "đáng ghét" kia là Thiên Đại Lan, hay chính là anh, Diệp Tẩy Nghiễn.

"Sau khi ký hợp đồng, trong vòng một tuần sẽ có đồng nghiệp đến phối hợp với em." Diệp Tẩy Nghiễn nói:

"Nếu gặp vấn đề, không biết xử lý thế nào, em có thể tìm Dương Toàn"

"Tại sao lại tìm anh Toàn?" Thiên Đại Lan tò mò:

"Không thể tìm anh à?"

"Tôi cũng được." Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

"Nhưng điện thoại của tôi không phải lúc nào cũng bật, đôi khi, trong những tình huống đặc biệt, tôi không thể trả lời kịp thời."

Thiên Đại Lan nửa đùa nửa thật mà bênh vực cho Dương Toàn:

"Vậy chẳng phải anh Toàn sẽ rất bận, rất vất vả sao?"

"Không vất vả, không vất vả!" Dương Toàn vừa hay đi tới, mặt mày rạng rỡ:

"Một chút cũng không vất vả!"

Chỉ là, đừng chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt, mà quên mất lúc hắn bị đánh đòn.

Dương Toàn là sinh viên khóa thứ tư sau khi Nhà nước bãi bỏ hoàn toàn chế độ phân công việc làm cho sinh viên tốt nghiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!