Chương 44: Đó chính là sự khác biệt lớn nhất giữa bọn họ.

Thiên Đại Lan nghĩ, Diệp Tẩy Nghiễn sẽ không hiểu được.

Anh ngay cả rau củ cũng chỉ ăn theo mùa, nên sẽ chẳng bao giờ thật sự cảm nhận được việc con người có thể vì bớt được một hào khi mua rau mà mặc cả với người bán đến năm phút.

Sự giàu có khiến anh có thể giữ được sự kiêu ngạo và tôn nghiêm. Nhưng với Thiên Đại Lan, thể diện có thể đem ra đổi lấy tiền bạc và nguồn lực phong phú.

Đó chính là sự khác biệt lớn nhất giữa bọn họ.

Diệp Tẩy Nghiễn chỉ có thể đồng cảm, tuyệt đối không thể thấu cảm.

Bởi vì anh thiếu trải nghiệm khốn khó.

"Chẳng lẽ hành động vừa rồi của em gọi là "không biết xấu hổ" sao?" Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

"Tôi còn tưởng em trêu ghẹo cơ."

Nói xong, anh hơi ngồi thẳng lại, bình tĩnh kéo khóa áo, gài chặt cái móc kim loại, hơi ngẩng mặt lên. Tay kia vẫn giữ chặt Thiên Đại Lan, để tránh cô say rượu mất thăng bằng mà trượt khỏi đùi.

"Không phải trêu ghẹo, mà là khiêu khích." Thiên Đại Lan sửa lời, cô cúi thấp người, chắc chắn nói:

"Anh thích tôi."

Diệp Tẩy Nghiễn ngẩng mặt nhìn Thiên Đại Lan, lúc này đã ngồi hẳn trên đùi anh.

Anh giơ tay, mu bàn tay đặt trên trần xe, lòng bàn tay giữ ngay sau đầu cô, sợ cô lúc kích động mà bật dậy thì sẽ đập vào chiếc đầu nhỏ thông minh ấy:

"Nếu chỉ đến mức này đã đủ để em định nghĩa từ đó, thì xem ra chất lượng mối tình thầm mến và mối tình đầu của em thật sự đáng lo rồi."

"Thích về mặt sinh lý chẳng lẽ không phải là thích sao?" Thiên Đại Lan không chớp mắt nhìn anh:

"Hôm đó tôi thật sự không ngờ anh vẫn còn là trai tân, điều này chứng minh sự yêu thích sinh lý của anh dành cho người khác cũng cực kỳ hiếm có."

Cô nói rất thản nhiên.

Ngay lúc này, Diệp Tẩy Nghiễn ngẩng mặt lên, định hôn vào môi cô. Thiên Đại Lan theo bản năng tránh đi, giống như một củ cải muốn tự rút mình khỏi bùn đất, nhưng gáy lại vững vàng đập vào lòng bàn tay anh.

Cô khựng lại, eo bị anh ấn xuống, trốn cũng không thoát. Môi Diệp Tẩy Nghiễn khẽ chạm vào má phải của cô.

Thiên Đại Lan cứng đờ cả người, mở to mắt.

Chỉ là một cái chạm rất nhẹ.

Bàn tay đang giữ ở phần eo cô, Diệp Tẩy Nghiễn cảm nhận được cơ bắp cô căng cứng, da thịt khẽ run rẩy, hơi thở mơ hồ nóng bỏng.

"Dựa theo tiêu chuẩn của Thiên Đại Lan" Diệp Tẩy Nghiễn nói:

"Thì em cũng thích tôi."

"Dựa theo tiêu chuẩn của Diệp Tẩy Nghiễn" Thiên Đại Lan đáp trả:

"Chỉ là sự thích về mặt sinh lý thôi."

Đầu ngón tay anh cảm nhận được sự ẩm nóng, như mùa hè ẩm ướt của Hàng Châu.

Thân thể dưới lòng bàn tay anh chính là mùa mưa dầm tháng 6 ở Tây Hồ.

"Tôi không phải con anh cũng không phải học trò của anh, anh không cần phải sắp xếp chi li cho tôi như thế" Thiên Đại Lan cuối cùng cũng nói ra:

"Tôi đã xem hết từng bài đăng trên INS của Lương Man Hoa, cũng lật từng dòng trong 1643 bài weibo của cô ta, sự hiểu biết của tôi về cô ta tuyệt đối không thua kém anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!