"Cô Thiên, hình như có ai đó đang cố ý nhìn tôi với ánh mắt ác ý" trên xe lăn, Lương Diệc Trinh khẽ nói. Bệnh tật lâu năm đã giày vò ông ấy, giữa tóc đã lác đác vài sợi bạc. Ông nâng ly chạm với Thiên Đại Lan, mỉm cười nói tiếp:
"Ánh mắt nóng rực ấy sẽ làm tôi bỏng mất."
Thiên Đại Lan muốn hỏi:
"Ông nói chuyện với ai cũng văn vẻ như vậy à?"
Có lẽ vì lâu năm nói tiếng Anh, trật tự câu của ông ấy hơi lộn xộn, nghe tiếng Trung cũng không quá thuần;
Trình độ tiếng Trung như vậy cũng đã khá tốt rồi, vì dù sao ông ấy cũng có mục đích riêng; dù hôm nay Lương Diệc Trinh có nói tiếng Trung ở mức "nị tìa sấm mờ tìa gán quua" hay "mi si mi si", thì Thiên Đại Lan vẫn có thể trò chuyện, thậm chí là nói cười vui vẻ.
Thiên Đại Lan liếc nhìn, phát hiện Diệp Tẩy Nghiễn vẫn điềm nhiên trò chuyện với Dương Toàn bên cạnh.
"Làm gì có" Thiên Đại Lan nói:
"Ngài Diệp Tẩy Nghiễn bận trăm công nghìn việc, sao có thời gian nhìn về phía này."
Lương Diệc Trinh không đáp, chỉ mỉm cười, đôi mắt có nếp nhăn nơi khóe trông hiền hòa.
Thiên Đại Lan cuối cùng cũng hiểu vì sao Lương Diệc Trinh trông già hơn tuổi thật, rõ ràng chỉ hơn Diệp Tẩy Nghiễn khoảng mười tuổi, nhưng lại có cảm giác như cách biệt một thế hệ.
Vì ngồi xe lăn lâu ngày, không thể tập luyện toàn thân, hoặc chỉ có thể rèn luyện từ phần lưng trở lên, nên gương mặt ông tự nhiên mang chút vẻ mỏi mệt, đuôi mắt cũng có vài nếp nhăn nhỏ.
Khác với vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt của Diệp Tẩy Nghiễn, sự bình thản của Lương Diệc Trinh giống như một cây đa già bên sông Châu Giang, những cây đa rủ xuống vô số rễ khí, tĩnh lặng và nặng nề.
Ông cũng gầy hơn, da thịt tuy đã có phần chùng, nhưng nhờ vóc dáng gầy gò nên không hề béo phì, thậm chí còn mang chút vẻ yếu đuối nho nhã.
Đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, nếu muốn giữ vẻ không thô kệch, quan trọng nhất là đừng quá sa vào rượu chè, sắc dục, và giữ cơ thể thanh thoát.
Dù là bệnh nhân, ở điểm này Lương Diệc Trinh vẫn giữ được rất tốt.
Lương Diệc Trinh dịu dàng hỏi Thiên Đại Lan công việc mới thế nào, Thiên Đại Lan mỉm cười nói rất tốt, gần bố mẹ, hơn nữa lại tự làm bà chủ nhỏ, không cần lo lắng vấn đề đồng nghiệp.
Nói đến đây, cô hơi khô miệng, khẽ nhấp một ngụm rượu, ngạc nhiên:
"Đây là rượu vang Syrah sản xuất từ thung lũng Barossa sao?"
Ánh mắt mệt mỏi của Lương Diệc Trinh liền ánh lên chút hứng thú:
"Cô Thiên thích rượu vang à?"
"Chỉ là biết một chút thôi." Thiên Đại Lan khiêm tốn nói, cô khẽ nhấp một ngụm, thưởng thức kỹ:
"Hương violet, sô
-cô
-la, việt quất, cà phê, tiêu đen… còn có chút mùi nấm truffle, vị rượu đậm đà và kéo dài, đúng là Syrah."
Lương Diệc Trinh hứng thú chờ cô nói tiếp.
Hôm nay Thiên Đại Lan ăn mặc không xa hoa, chỉ mặc một chiếc váy liền của JW, màu trắng tinh khiết, dáng váy chữ A cổ điển, bên trong dệt xen những sợi vàng, bạc, tím mảnh, tạo thành hoa tú cầu.
Mái tóc xoăn dài tự nhiên được vén ra sau tai, chỉ cài một chiếc kẹp tóc, tạo hình hoa ghép từ những viên đá pha lê, lấp lánh dưới ánh đèn.
Ánh mắt Lương Diệc Trinh dừng lại trên đôi môi căng đầy, trẻ trung của cô, son môi rất nhạt, nhưng lại có một độ bóng mượt ẩm ướt.
Cô trẻ giống như một chùm nho đỏ chín mọng, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thơm ngát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!