Chương 33: Giận dữ, ghen tuông và tình yêu

Đêm Thâm Quyến lại đổ mưa.

Mưa ở phương Nam nhiều hơn phương Bắc, không khí ẩm ướt đến mức dường như con người cũng có thể mọc ra mang cá. Khi bước ra khỏi cửa kính xoay, Diệp Tẩy Nghiễn cảm nhận được làn gió bên ngoài cuốn theo những hạt mưa li ti, ẩm mịn táp lên người.

Diệp Tẩy Nghiễn học trung học ở Hàng Châu, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều ở tại ngôi nhà cổ của ông ngoại. Ngôi làng nơi ngôi nhà tọa lạc đã được đưa vào khu thắng cảnh Tây Hồ, không khí trong lành và yên tĩnh, rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Ông ngoại Diệp Tố Hoa vốn họ Diêu, ban đầu là một nông dân trồng chè, tổ tiên đời đời đều làm nghề này. Tiểu thư Diệp Linh Lệ, sinh ra ở Thượng Hải trong một gia đình giàu có, vừa tốt nghiệp trung học đã hưởng ứng phong trào "lên núi xuống làng", đến Tây Hồ làm giáo viên hỗ trợ, ở ngay trong ngôi làng của Diêu Tố Hoa. Qua lại một thời gian, bà đem lòng mến mộ trí óc lanh lợi và thân hình cường tráng của ông.

Mối tình vốn không cân xứng này tất nhiên bị phản đối kịch liệt. Gia đình Diệp Linh Lệ giàu có, bố mẹ và em trai đã di cư sang Hồng Kông từ bảy năm trước, chỉ còn lại bà, bà vú và một người anh trai vì tai nạn mà ở lại.

Diệp Linh Lệ là con gái duy nhất trong nhà, lại có tính cách bướng bỉnh nhất, kiên quyết muốn kết hôn với người mình yêu. Anh trai thương em gái, cũng không còn cách nào khác, chỉ yêu cầu Diêu Tố Hoa đổi sang họ Diệp, và phải ở rể.

Đến thời kỳ cải cách mở cửa, đầu óc kinh doanh của Diệp Tố Hoa giúp ông trở thành "người đầu tiên ăn cua", dứt khoát cùng vợ con đến Thượng Hải làm ăn. Cộng thêm sự hỗ trợ từ nhà vợ ở Hồng Kông, ông kiếm được tiền đầy túi, thực hiện trọn vẹn lời hứa ban đầu.

Do việc sinh con quá đau đớn, Diệp Tố Hoa không nỡ để vợ chịu khổ lần nữa, dưới gối chỉ có một con gái là Diệp Giản Hà. Sau này, Diệp Giản Hà và chồng Diệp Bình Tây tình cảm rạn nứt ngay sau khi sinh Diệp Tẩy Nghiễn, và cũng không muốn sinh thêm con.

Là cháu đích tôn duy nhất, Diệp Tố Hoa nâng niu Diệp Tẩy Nghiễn như vàng ngọc. Tích lũy đến nay, ông đã thuê công ty tài chính chuyên nghiệp quản lý tài sản, sớm trao quyền cho bà Diệp Giản Hà, còn bản thân thì tận tay dạy Diệp Tẩy Nghiễn luyện chữ, học vẽ, thúc giục cùng nhau chạy bộ, tản bộ.

Mưa Bắc Kinh lạnh buốt, mưa Hàng Châu ẩm ướt dịu dàng, còn mưa Thâm Quyến lại oi bức, dính nhớp, biến ảo khó lường, như một lớp màng không thể rửa sạch bao phủ trên da, nặng nề, ẩm ướt đến mức nghẹt thở.

Tin tức của Dương Toàn cũng khiến Diệp Tẩy Nghiễn cảm thấy nghẹt thở.

Anh ta nhìn thấy Thiên Đại Lan bước vào cửa kính của phòng chờ rồi mới rời đi, phía sau có xe liên tục bấm còi giục giã, chỗ đó lại có nhân viên điều phối giao thông, Dương Toàn cũng không tiện dừng lại quá lâu.

Còn tại sao không đi vào bãi đỗ xe, thì là do Thiên Đại Lan yêu cầu, cô nói như vậy quá phiền phức.

"Phiền vậy thì khỏi tiễn luôn à?" Diệp Tẩy Nghiễn hỏi Dương Toàn:

"Cô ấy lần đầu đến sân bay Thâm Quyến, lỡ bị lạc đường bên trong thì sao?"

Dương Toàn vội vàng giương chiếc ô đen lớn:

"Chắc còn có nhân viên ở đó."

Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

"Nhỡ cô ấy gặp bọn buôn người thì sao?"

Dương Toàn giơ cao ô, đi nhanh mấy bước theo sau anh:

"Đại Lan đã hai mươi tuổi rồi, chắc không có bọn buôn người nào lại đi bắt cóc một cô gái hai mươi tuổi… chứ?"

Diệp Tẩy Nghiễn lạnh lùng nhìn anh ta:

"Chuyện này chẳng lẽ ít xảy ra chắc?"

Dương Toàn nói:

"Thực ra trong sân bay chưa chắc đã có bọn buôn người… Ý anh là anh đang lo Đại Lan sẽ bị người ta lừa?"

"… Thôi bỏ đi" Diệp Tẩy Nghiễn nhắm mắt lại:

"Chỉ cần cô ấy không đi lừa người khác thì tôi đã tạ ơn trời đất rồi."

Dương Toàn nói:

"Vậy giờ chúng ta định đi…?"

"Đi khu vực gần sân bay" Diệp Tẩy Nghiễn nói:

"Tôi nhớ gần đó có mấy cửa hàng tiện lợi và tiệm đồ ăn nhanh, đi kiểm tra camera giám sát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!