Chương 28: Có lẽ vì tôi vẫn luôn theo dõi anh.

Lúc này, Diệp Tẩy Nghiễn không nói gì cả, anh đặt áo khoác xuống, bước tới bàn trà, nhặt tấm thiệp viết tay lên xem.

Đó không phải là loại thiệp Giáng Sinh đặt làm riêng mà cửa hàng JW tặng cho khách, mà còn dày hơn loại đó, mặt sau có chữ dát vàng và những ngôi sao dập chìm, mang theo hương nhài dịu dàng, nồng nàn.

Anh khẽ đặt tấm thiệp về chỗ cũ, đứng thẳng người dậy, rút một tờ giấy từ bàn.

Không nói một lời, anh xoay người lại, thấy Diệp Hi Kinh đứng ngay trước mặt. Diệp Tẩy Nghiễn vung một cú đấm thật mạnh vào gò má anh ta, tay kia nhanh như chớp chộp lấy tờ giấy, ấn chặt vào mũi anh ta.

Cú đấm này quá bất ngờ, khiến Diệp Hi Kinh không kịp phản ứng, choáng váng ngã phịch xuống. Khi giấy ấn vào mũi, một luồng nóng rát tanh nồng trào ra từ khoang mũi. Đầu óc mụ mẫm trong chốc lát, anh ta ngạc nhiên ngẩng nhìn Diệp Tẩy Nghiễn, chỉ cảm thấy cổ mình nhẹ bẫng, chiếc khăn len cashmere đan dày mịn đã bị lấy mất, nằm gọn trong tay anh.

"…Anh!!!" Diệp Hi Kinh vừa ôm cái mũi đang chảy máu, vừa luống cuống nhận tờ giấy Diệp Tẩy Nghiễn đưa:

"Anh điên rồi à?"

"Đừng có tự tiện tháo quà của anh" Diệp Tẩy Nghiễn trầm giọng nói, anh cẩn thận gấp chiếc khăn lại, nhặt cả tấm thiệp trên bàn trà:

"Không phải em đang thực tập sao?"

"…Kỳ nghỉ Giáng Sinh" Diệp Hi Kinh nhếch môi, cười như không cười:

"Cái khăn đó là Đại Lan tặng em, năm nào cô ấy cũng tặng em khăn len tự đan, em nghĩ anh có lẽ hiểu lầm rồi."

Khi nói những lời này, anh ta vẫn nhìn chằm chằm Diệp Tẩy Nghiễn. Mũi vẫn chảy máu, giấy trong tay nhanh chóng nhuộm đỏ tươi, nhưng anh ta chẳng mấy bận tâm, cứ thế ấn lên mũi, mặc kệ máu chảy tiếp.

"Thế à?" Diệp Tẩy Nghiễn nheo mắt nhìn:

"Vừa rồi em không phải nói, trước đây Đại Lan toàn tặng em khăn len thủ công. Năm nay mắt thẩm mỹ tốt hơn, tặng em khăn mua sẵn sao? Xem ra ở Anh em không chỉ mất vị giác mà cả võng mạc cũng hỏng luôn."

Diệp Hi Kinh im lặng một lát.

"Nhưng đó đúng là quà tặng cho em" Diệp Hi Kinh nhấn mạnh:

"Nếu không, Tiểu Lan có lý do gì để tặng anh khăn?"

"Người nghi ngờ phải đưa bằng chứng trước" Diệp Tẩy Nghiễn nói với giọng ôn hòa:

"Em có lý do gì tin rằng Đại Lan sẽ tặng em khăn quàng? Ngoài cái lý do nực cười "trước đây năm nào cô ấy cũng tặng" ra; năm nay, Giáng Sinh đã qua rồi, nếu cô ấy muốn anh chuyển cho em thì ít nhất cũng đã đưa cho anh từ nửa tháng trước, không ngờ bây giờ em không chỉ toán kém đi, đầu óc chậm lại, mà mắt cũng mù luôn rồi."

Diệp Hi Kinh nhìn thẳng anh:

"Vậy lý do cô ấy tặng anh là gì?"

Diệp Tẩy Nghiễn không trả lời, mà hỏi ngược:

"Em cố tình quàng khăn chờ anh, chờ bao lâu rồi?"

Diệp Hi Kinh bỗng bật cười, mắt cong cong.

Ở Anh, anh ta quả thực sống không mấy tốt, để ngăn anh ta dính vào thói hư tật xấu như hút hít, Diệp Bình Tây cho anh ta rất ít tiền tiêu vặt, chi tiêu hằng ngày phải báo cáo, người cũng gầy đi nhiều:

"Anh, bảy năm rồi, liên tục bảy năm, Ngũ Kha đều tặng anh khăn quàng len do chính tay cô ấy đan. Sao chỉ cho phép người khác đơn phương anh, còn không cho phép cũng có cô gái kiên trì đan khăn cho em à?"

Diệp Tẩy Nghiễn nghiêng mặt nhìn anh ta:

"Nhất định phải lôi người khác vào sao?"

Anh không muốn đôi co thêm, cầm khăn quàng và thiệp Giáng Sinh định về phòng nghỉ; tiện thể liếc thùng rác, chắc chắn bên trong chỉ có túi giấy đã bị xé nát.

"Anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!