Chương 23: Thấy là cô, anh không hề ngạc nhiên.

Tối thứ sáu tuyệt vời lúc 7 giờ rưỡi, trong một quán nhỏ chật hẹp, nồi thịt hầm còn nóng hổi, thịt gà đã được hầm mềm nhừ, chỉ cần gắp một cái là phần thịt sạch bong tách hẳn khỏi xương, rơi vào bát canh nấm hương khô đậm mùi thơm ngào ngạt.

Bia lạnh bật nắp, Thiên Đại Lan uống một hơi, sảng khoái đến mức rùng mình một cái, rồi nghe An Thận Ngôn hỏi:

"Bỏ bốn, năm nghìn tệ mua một cái túi, em điên à?"

"Không phải điên" Thiên Đại Lan chỉnh lại:

"Là nhu yếu phẩm."

An Thận Ngôn nhìn cô.

"Tháng sau đi Thượng Hải đào tạo, cửa hàng trưởng chỉ dẫn mỗi mình tôi đi" Thiên Đại Lan nói:

"Chị ấy còn cố ý dặn tôi phải ăn mặc đẹp một chút."

An Thận Ngôn nói:

"Em mặc gì mà chả như nhau."

"Anh không hiểu ẩn ý à?" Thiên Đại Lan nghiêm túc nói:

"Tôi biết tôi vốn đã rất xinh đẹp, nhưng lời này của cửa hàng trưởng ngụ ý là muốn tôi mặc quần áo đủ tầm, mang túi cũng phải đủ tầm."

An Thận Ngôn không bình luận.

Anh ấy nghiện thuốc nặng, trên bàn vuông nhỏ đặt một bao thuốc đã mở, anh ấy rút ra một điếu, định ngậm lên miệng, nhưng thấy ánh mắt Thiên Đại Lan đang nhìn chằm chằm, anh ấy lại đặt xuống, bất đắc dĩ ném bật lửa lên bàn.

"Cửa hàng các em chẳng phải có ưu đãi nội bộ sao?" An Thận Ngôn hỏi:

"Sao không mang túi của chính cửa hàng mình?"

"Không được" Thiên Đại Lan lắc đầu, nói:

"Quần áo thì được, nhưng túi thì không… Trong điều kiện ngân sách hạn chế, chắc chắn phải mua một cái túi của thương hiệu có độ công nhận cao hơn."

Quần áo của JW, nhờ thiết kế và chất liệu đặc trưng, vẫn còn có chỗ đứng trên thị trường thời trang nữ cao cấp trong nước, nhưng túi xách thì không; quần áo giá một nghìn tệ đi kèm túi mười nghìn tệ, hay quần áo mười nghìn tệ đi kèm túi một nghìn tệ, hầu hết mọi người sẽ chọn phương án đầu tiên.

Dù sao quần áo là đồ tiêu hao, còn một cái túi có thể dùng năm đến mười năm nếu bảo quản tốt, kiểu dáng kinh điển, dùng đến hai mươi năm cũng chẳng vấn đề gì.

Người mua nổi túi Chanel chưa chắc đã mua nổi trang phục may sẵn của hãng, lý do cũng giống như vậy.

An Thận Ngôn không nhấc mày:

"Thích kiểu nào? Ngày mai tôi dẫn em đi mua."

"Tôi chỉ tiện miệng nói chuyện với anh thôi, tôi trả nổi số tiền này" Thiên Đại Lan nói:

"Chẳng lẽ anh tưởng tôi muốn vay tiền anh à?"

"Tiền của tôi để cũng chẳng dùng đến" An Thận Ngôn nhìn cô:

"Tuy tôi không mấy hiểu, nhưng em muốn thì tôi mua cho em."

"Tôi có tiền!" Thiên Đại Lan đếm trên đầu ngón tay, vui vẻ kể:

"Mỗi ngày tôi đều ra siêu thị mua rau thịt, trái cây, bánh mì giảm giá; tự làm sữa đậu nành, tự chuẩn bị bữa sáng; không ăn vặt; ra thư viện công cộng đọc sách miễn phí… Tiết kiệm hơn một năm, cộng thêm tiền thưởng và phụ cấp, vừa đủ giá một cái túi."

An Thận Ngôn lại bật một lon bia:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!