Câu lạc bộ và sân tennis này có phí hội viên rất đắt, ngay cả nước uống lấy tự do cũng là PANNA và FIJI, ban đầu Thiên Đại Lan cứ tưởng cửa hàng JW chuẩn bị Evian cho khách đã là hào phóng lắm rồi, không ngờ ở đây còn chịu chơi hơn.
Sấy khô tóc, buộc gọn đuôi ngựa xong, Thiên Đại Lan không dùng bất kỳ chai nước hoa nào trong tủ nước hoa đầy ắp, đeo balô, đi thẳng đến khu nghỉ chung.
Diệp Tẩy Nghiễn đã đến, chai nước bên cạnh đã vơi một phần ba, anh đang lật xem một cuốn tạp chí.
Anh ngồi tùy ý, dáng thoải mái nhưng không xuề xòa, vẫn giữ sự tao nhã; thay đồ thể thao xong, anh mặc một chiếc sơ mi thường ngày màu xám đen, quần tây đen tuyền, đường ly sắc nét, vừa vặn. Khi ngồi, hơi lộ ra một đoạn tất màu xám đậm.
Điều đầu tiên Thiên Đại Lan chú ý là đế giày kiểu vòm cung đẹp mắt, đường cong thanh thoát, và chỉ riêng phần nhỏ của đế giày ấy mang màu đỏ rượu vang đậm.
Đó là màu sắc rực rỡ duy nhất trên bộ trang phục của anh, và nó được vững vàng đặt dưới chân.
Thiên Đại Lan nói xin lỗi:
"Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi đi nhầm đường."
Nghe vậy, Diệp Tẩy Nghiễn gấp tạp chí lại, ngẩng đầu nhìn cô, ngạc nhiên:
"Em đến đây chơi tennis gần một năm rồi mà chưa từng vào khu nghỉ chung sao?"
"Vì thời gian gấp mà, tôi chủ yếu đến để luyện tennis, buổi tối còn có việc khác…" Thiên Đại Lan ngồi xuống bên cạnh anh, ngại ngùng nói:
"Không có thời gian."
"Buổi tối còn việc khác?" Diệp Tẩy Nghiễn nghiêng mặt:
"Thường xuyên tăng ca, hay là…?"
"Công viên gần đây có một câu lạc bộ tiếng Anh, có thể luyện nói; thỉnh thoảng cũng phải để thời gian đọc sách, dọn dẹp nhà cửa, đi chợ mua rau và bánh mì, rau và thịt ở chợ thường sau 6 giờ chiều sẽ bắt đầu giảm giá, bánh mì ở siêu thị thì tầm 8 giờ rưỡi tối cũng giảm một nửa" Thiên Đại Lan nói:
"Tôi nghĩ, mấy từ vựng và ngữ pháp vất vả nhớ được, nếu lâu không dùng mà quên mất thì tiếc lắm. Xin lỗi nhé, mấy chuyện lặt vặt này chắc anh thấy chán lắm, vụn vặt linh tinh."
"Không đâu, rất thú vị và hữu ích" Diệp Tẩy Nghiễn nói:
"Cảm ơn em đã nói cho tôi biết chuyện giảm giá, có lẽ lần sau tôi cũng sẽ đi siêu thị vào buổi tối thử xem."
Chiếc răng nhanh nhỏ của Thiên Đại Lan ló ra, rồi chợt thu lại, ngạc nhiên:
"Đúng rồi, anh… sao anh biết tôi chơi tennis ở đây gần một năm rồi?"
"Vương Đình nói đấy" Diệp Tẩy Nghiễn bình thản đáp:
"Anh ấy khen em rất có năng khiếu."
"Đó là vì tôi thông minh" Thiên Đại Lan nói:
"Người thông minh thì làm gì cũng thông minh, đúng không anh? Chúng ta đều xuất sắc như nhau, chắc chắn anh hiểu tôi."
Diệp Tẩy Nghiễn bật cười:
"Em thật chẳng khiêm tốn chút nào."
"Đây gọi là nhận thức rõ ràng về bản thân. Tôi có năng lực này, sao phải giấu giấu diếm diếm" Thiên Đại Lan nói, mắt long lanh, đứng dậy:
"Anh, anh có đói không? Chúng ta đi ăn ngay nhé, a…"
Vừa đứng lên, ngón chân phải chạm đất, cô khẽ hít một hơi lạnh.
Thấy Diệp Tẩy Nghiễn đang nhìn, đôi mày đang nhíu chặt của Thiên Đại Lan liền giãn ra. Trong đôi giày thể thao xám, ngón chân mang tất trắng co chặt lại, rồi chậm rãi thả ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!