Chương 15: Đưa về nhà

"Chúng ta làm lại" Diệp Hi Kinh nói:

"Được rồi, chúng ta không cần đổi giày nữa, tối nay về nhà thôi."

Trời đã muộn, gió lạnh thổi tới, tràn đầy vị lạnh trong miệng; Diệp Hi Kinh nắm chặt cổ tay cô, nói:

"Hôm nay em có thể đến, anh thật sự, thật sự rất vui."

"Anh có thể vào học ở một ngôi trường tốt như vậy, tôi cũng rất vui cho anh" Thiên Đại Lan nói:

"Cũng cảm ơn anh và anh Tẩy Nghiễn đã chuẩn bị váy và giày cho tôi. Nhưng anh có thể nới tay ra một chút không? Anh định bắt heo à, giết heo cũng không cần giữ chặt thế đâu."

"Anh trai anh rất thích em" Diệp Hi Kinh cố ý bỏ qua câu sau, hơi nới tay, nhìn cô không chớp mắt:

"Năm ngoái anh ấy còn từng nói với anh, nếu em muốn đi học, anh ấy sẵn sàng chi trả toàn bộ chi phí học tập của em…"

"Nhưng tôi đâu có yêu anh trai anh" Thiên Đại Lan cắt lời: "Anh hoàn toàn không cần nói chuyện này, bạn trai tôi là anh, không phải anh ấy."

Diệp Hi Kinh bỗng hỏi:

"Thế còn An Thận Ngôn?"

"Liên quan gì tới An Thận Ngôn?" Thiên Đại Lan thấy lạ:

"Sao tự dưng anh lại nhắc tới anh ấy?"

"Em không chịu thay đôi giày anh ta tặng" Diệp Hi Kinh hỏi:

"Bây giờ em muốn chia tay anh, có phải vì An Thận Ngôn lại theo đuổi em không? Tối qua, sau khi tan làm em không về nhà, có phải đi hẹn hò với An Thận Ngôn không? Anh đã đợi em ở bên kia rất lâu… Lúc em về trên người toàn mùi thịt nướng, có phải hẹn anh ta đi ăn không? Em đến Bắc Kinh nhiều ngày như vậy, không chịu gặp anh, cũng không tìm anh, có phải vì anh ta đang ở bên em?

Em đến Bắc Kinh, thật sự là vì anh sao?"

"Không phải" Thiên Đại Lan nói:

"Anh đừng có "vừa ăn cướp vừa la làng", tại sao tôi không chịu gặp anh? Vì tôi vẫn còn giận anh, giận anh không giữ khoảng cách với bạn khác giới!"

"Thế còn em?" Diệp Hi Kinh càng nói càng kích động:

"Chẳng lẽ em giữ khoảng cách tốt với An Thận Ngôn sao?"

"Ít nhất tôi không bỏ rơi anh vì anh ấy vào lúc anh cần tôi nhất," Thiên Đại Lan nói.

"Giờ em đang bỏ rơi anh đây" Diệp Hi Kinh hạ giọng:

"Đại Lan, Lan Lan, Thiên Thiên, có gì thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng bỏ anh, được không?"

Anh ta nắm tay Thiên Đại Lan, muốn cô giống như trước kia, xoa đầu mình một cái.

Diệp Hi Kinh rất quý trọng tóc và kiểu tóc của mình, bình thường không dễ để ai chạm vào đầu; sau khi trưởng thành, chỉ có Thiên Đại Lan là từng chạm vào đỉnh đầu anh ta.

Nhưng Thiên Đại Lan siết chặt tay thành nắm đấm.

Cô không chịu xoa, chỉ lắc đầu:

"Quá muộn rồi."

Diệp Hi Kinh như nghẹn thở.

"Hôm qua em ăn cơm với anh ta, hôm nay lại đột ngột đòi chia tay" Diệp Hi Kinh siết chặt cánh tay cô, nghiến răng hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!