Chương 101: Vừa rồi mới chỉ là khởi động thôi.

Bây giờ anh thật sự chẳng có chút kỹ xảo nào cả.

Sàn nhà thì lạnh, chăn mền thì mềm. Chiếc sơ mi trắng khoác lên nửa người Thiên Đại Lan, nửa còn lại trải dưới thân. Vì một câu nói của cô mà hơi thở Diệp Tẩy Nghiễn khựng lại, Thiên Đại Lan chủ động nghiêng người hôn lên mặt anh.

Tư thế toàn dựa vào bản năng. Đại Lan đã lâu rồi chưa chịu nỗi đau kiểu này, mắt mở to, bị sự vụng về này làm cho tay chân luống cuống, nhưng lại không nỡ trách cứ, chỉ gọi tên anh.

"Diệp Tẩy Nghiễn" cô nói:

"Nhẹ chút thôi mà."

Giọng cô cũng nhẹ, lòng bàn tay đặt lên cổ tay anh. Cánh tay Diệp Tẩy Nghiễn nóng hừng hực, như một ngọn lửa đang cháy. Âm thanh ẩm ướt, dính nhớp, như tiếng chày giã đậu phụ trong chiếc cối đá hẹp. Diệp Tẩy Nghiễn thở ra một hơi nặng nề hơn, khẽ v**t v* gương mặt cô, tỉ mỉ như thể muốn ghi nhớ và lưu giữ từng tấc một.

"Nhìn anh đi" anh nói:

"Look at me."

Được thôi, điểm này đúng là chưa từng thay đổi. Từ giữa dòng mồ hôi nóng và nước mắt mằn mặn, Đại Lan nghĩ, vẫn là anh thôi, bất kể khi nào cũng nhất định muốn người khác nhìn thẳng vào anh.

Diệp Tẩy Nghiễn thích nhất là tư thế có thể nhìn rõ biểu cảm và tất cả của cô.

Đại Lan không để tâm tính toán thời gian. Diệp Tẩy Nghiễn thời còn học cao học còn đầy hứng thú, chưa có ý niệm kiềm chế như về sau. Từng giọt mồ hôi trong suốt như sứa biển rơi xuống áo sơ mi trắng. Trên cánh tay và đầu gối hơi nhô lên của cô hằn những vết đỏ. Còn chưa kịp xoa cho dịu, nụ hôn thứ hai của Diệp Tẩy Nghiễn đã rơi xuống trán cô.

Cô nghe thấy giọng anh đầy nghi hoặc.

"Làm sao anh có thể chờ đến lúc em và Hi Kinh tự nhiên chia tay được chứ?" Anh khẽ vuốt và xoa vành tai Đại Lan đến nóng bừng:

"Đại Lan, Đại Lan."

Đại Lan cười:

"Thì ra con trai tuổi này đúng là kim cương vĩnh cửu biết chạy, thể lực thật tốt ghê."

Diệp Tẩy Nghiễn cụp mắt cười:

"Về sau không tốt nữa à?"

"Không phải" Đại Lan nói:

"Chỉ là, ừm, sau này… sẽ không nhanh như thế. Anh thường thích để em trước một hai lần, rồi mới… cái đó."

Chữ "nhanh" ấy đánh trúng trái tim trẻ trung đầy kiêu hãnh nào đó. Đại Lan chủ động nhào tới, giống như đang cưỡi ngựa, hai tay vòng ôm cổ anh. Diệp Tẩy Nghiễn chống hai tay xuống đất, khẽ mỉm cười, nhìn Đại Lan.

"Dù sao bây giờ anh còn chưa biết gì hết, có lẽ phải nhờ em dạy cho anh" Diệp Tẩy Nghiễn nói:

"Còn gì nữa không?"

Thiên Đại Lan lúc tập gym vốn ít khi làm squat, bây giờ squat cũng thấy có chút khó nhọc. Không còn cách nào khác, ngồi xuống hoàn toàn thì dạ dày lại phản kháng, đứng dậy thì bắp chân, đầu gối, thậm chí cả đùi đều như đang đấu nhau. Trong tình trạng này, cô rất khó hiểu rõ hàm ý trong lời Diệp Tẩy Nghiễn, nghi hoặc hỏi:

"Cái gì mà "còn gì nữa"?"

Nhưng chuyện đó không quan trọng, cô vùi mặt vào hõm cổ Diệp Tẩy Nghiễn, hít một hơi thật sâu.

"Bây giờ anh thơm ngọt lắm, ngọt đến nóng hổi, giống như… cơm gạo mới hấp chín, trộn thêm chút đường trắng lấp lánh."

Về sau, mùi hương trên người Diệp Tẩy Nghiễn lại giống như cây cối, như lá xanh, như cả một khu rừng tươi mát.

Thiên Đại Lan không còn chút sức lực nào nữa.

Không còn cách nào khác, trong thành tích ở phòng gym trước đây, squat một lần 50 cái đã là cực hạn, huống hồ bây giờ tình huống đặc biệt, chưa tới 20 cái mà đầu gối đã mềm nhũn, quỳ gục xuống đất. Tay cô cũng không ôm anh nữa, mà đặt lên ngực anh đang nóng rực, cảm nhận trái tim kia rực cháy, nhịp đập dồn dập xuyên qua lồng ngực, đập thẳng vào lòng bàn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!