Lần đầu tiên Thiên Đại Lan gặp Diệp Tẩy Nghiễn, anh là anh trai của bạn trai cô.
Anh ăn mặc chỉnh tề, tao nhã lịch thiệp, đưa cho cô một tờ khăn giấy, ra hiệu để cô lau sạch nước mắt bên má.
Dù thế nào cô cũng không ngờ, lần gặp mặt chính thức thứ hai giữa hai người, lại diễn ra… trên giường của anh.
Khi bình minh của đầu mùa hạ vừa ló rạng, cả thành phố Bắc Kinh đều chìm trong không khí sôi sục chào đón Thế vận hội Olympic.
Thiên Đại Lan, vừa tròn mười tám tuổi, sau khi một mình ngủ tám tiếng trên toa giường nằm, đã đến nơi vào buổi sớm tinh mơ, đôi mắt ngái ngủ mở ra, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Chiếc xe đến đón cô là một chiếc mui trần Mercedes
-Benz mới tinh, màu vàng chóe chói mắt, kiêu ngạo và nổi bật.
Thiên Đại Lan cẩn thận lên xe, sau khi thắt dây an toàn mới tò mò hỏi:
"Xe này của anh trai anh à?"
"Không phải" Diệp Hi Kinh cười:
"Ông già mua cho anh đó."
Thiên Đại Lan ngạc nhiên:
"Ông già?"
"Ừm" Diệp Hi Kinh nói:
"Tức là bố anh đó."
"Ồ" Thiên Đại Lan ngồi ngay ngắn, ba lô đeo vai đặt trên đầu gối, hai tay đan lại:
"Em cứ tưởng người Bắc Kinh các anh đều gọi bố là "A Mã" chứ."
Diệp Hi Kinh im lặng.
Một lúc sau, anh ta cúi đầu, ánh mắt lướt từ chiếc kẹp tóc đủ màu sắc trên mái tóc xoăn nâu của Thiên Đại Lan, rồi giống như tia X
-quang, lần lượt quét qua chiếc hoodie xám có quả bông tròn, váy ngắn màu vàng nhạt kiểu hot girl, tất đen xuyên thấu và đôi bốt cao.
Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc vòng tay bằng nhựa và hợp kim cũng là đầy màu sắc mà cô đang đeo.
Một trong những chiếc vòng nhỏ mạ vàng đã bị phai màu, trông như…nỗi cô đơn của một người đàn bà thủ tiết suốt mười tám năm.
Nếu không phải vì gương mặt xinh đẹp của Thiên Đại Lan, thì với bộ đồ này, chỉ cần cô ngồi xổm ở ven đường, Diệp Hi Kinh đi ngang qua cũng sẽ tiện tay ném cho vài trăm tệ.
Chỉ tiếc là… gương mặt xinh đẹp ấy lúc này lại bị lớp trang điểm đậm che mất vài phần ánh sáng tự nhiên vốn có.
Lúc này, Thiên Đại Lan đang cố gắng mở to hàng mi cong vút đã được chải mascara dày đến mức như chân nhện, chăm chú nhìn vào một vết bùn dính trên nội thất đỏ của xe, đó là dấu vết do đôi bốt của cô lỡ chạm vào lúc vừa lên xe.
"Bộ đồ em đang mặc này, không thích hợp để gặp anh trai anh."
Diệp Hi Kinh ngẩng cổ nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói:
"Còn thời gian, anh đưa em đi mua bộ mới."
Thiên Đại Lan ngạc nhiên:
"Không thích hợp à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!