*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống đối diện nàng, cười hỏi:
"Em gái, tìm anh có việc sao?"
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, hỏi lại:
"Tần Phong đã gặp ngươi, có đúng không?"
Ừ, vừa mới gặp!. Diệp Thiếu Dương nhún vai:
"Nói thật, tôi không giữ được họ. Y cũng tới tìm cô à?"
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lại hỏi: Cô có giữ không?
"Không, ban đầu hợp tác, ta chỉ đồng ý với Tần Phong cứu Trần Lâm, còn chuyện y mang đi thì không quan tâm. Sở dĩ ta đồng ý là vì tin tưởng Trần Lâm sẽ không hại người, để cô ấy lưu lại nhân gian cũng không sao!"
Mỹ nữ chủ quán chợt đi tới bưng rượu cho Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc. Diệp Thiếu Dương buồn bực bảo:
"Tôi không thích uống rượu!"
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, nói:
"Uống với ta một ly đi, xem như tiễn ta!".
Diệp Thiếu Dương ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, vội hỏi: Có ý gì?
"Xong việc rồi, ta phải về HongKong tiếp tục học với sư phụ. Ta còn một chút pháp thuật chưa học hết!".
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ nhói, cầm ly rượu lên uống một ngụm, nhíu mày, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc: Có quay lại không?
Chuyện đó tính sau!. Nhuế Lãnh Ngọc nở nụ cười hiếm thấy:
"Nếu ngươi có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm ta, nhưng lần sau ta sẽ thu tiền."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nghĩ thầm nàng chỉ đang thuận miệng nói vậy thôi, chuyện ký túc xá SỐ 4 đã kết thúc, nàng không cần thiết phải trở lại Thạch Thành, sau này có thể sẽ không còn gặp mặt nữa.
Hai người yên lặng uống rượu, không nói lời nào.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đồng hồ một chút, đứng dậy muốn đi, Diệp Thiếu Dương uống cạn chút rượu còn lại, đưa nàng ra khỏi cửa, chợt phát hiện ra bên ngoài đang đổ mưa.
Mỹ nữ chủ quán đưa cho Diệp Thiếu Dương một chiếc ô, cười nói:
"Soái ca, cơ hội tới rồi!".
Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi.
Mưa nhẹ nhàng tuôn rơi, Diệp Thiếu Dương mở ô, đưa Nhuế Lãnh Ngọc đến trạm xe. Suốt cả đoạn đường, hai người đều không nói lời nào, vẫn sóng vai nhau đi rất chậm. Diệp Thiếu Dương muốn mở lời trước, thế nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đến trạm xe, một chiếc xe taxi vừa chạy tới, Nhuế Lãnh Ngọc vẫy vẫy tay, sau đó quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hỏi:
"Ngươi thích nữ cảnh sát kia có đúng không?"
Diệp Thiếu Dương cả kinh, hỏi ngược lại:
"Vì sao cô nghĩ như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!