Đây là…… Cái gì?
Tạ Vũ Tình đi tới, sửa sang lại quần áo.
Diệp Thiếu Dương đưa tay chấm một chút máu trên gương, ngửi ngửi, nói: Nó đi rồi.
"Còn có tiểu quỷ khác sao?"
"Không phải, là yêu khí!"
Tạ Vũ Tình vừa nghe, giật mình sừng sốt.
"Còn có yêu ở đâu tới?"
Ta sao biết được.
Diệp Thiếu Dương nhìn mặt quỷ đang dần tan đi, cười nói:
"Nó muốn cảnh cáo chúng ta đó."
Diệp Thiếu Dương phủi bụi trên người, đứng dậy đi về phía ban công, kéo bức rèm ra, mở cửa sổ, để gió thổi vào.
Tiếp đó dùng hoàng phiếu bọc một nắm ngải diệp, châm lửa đốt rồi ném xuống đất, khói trắng tản ra, theo gió thổi tan âm khí trong phòng ra ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm dương bàn, khẩy khẩy một chút, nhìn qua kim đồng hồ, nói:
"Nơi này không có âm khí, chứng tỏ đã không còn quỷ, con tiểu quỷ còn lại đã trốn rồi."
"Thì phải làm sao bây giờ?"
Tạ Vũ Tình có chút lo lắng.
Diệp Thiếu Dương nhìn lòng bàn tay trái, tiểu quỷ kia đang bị phong ấn trong Chưởng tâm lôi, trên đó có một quỷ ảnh mờ nhạt, bộ mặt dữ tợn.
"Không thì ngươi tra khảo tiểu quỷ này một chút?"
Tạ Vũ Tình đề nghị.
"Vô dụng, ác linh không thể tra khảo."
Diệp Thiếu Dương để một lá linh phù lên lòng bàn tay, đem thu hồi tiểu quỷ vào, trầm ngâm một hồi, nói:
"Trong lúc trời sáng thế này, tiểu quỷ kia tu vi có hạn, không có khả năng chạy ra ngoài, khẳng định vẫn còn trốn đâu đó trong khu nhà này, chúng ta đi ra ngoài tìm xem!"
Hai người rời khỏi căn hộ, đi ra hành lang, Diệp Thiếu Dương tay cầm Âm dương bàn, đi tới đi lui, sau đó quay lại cửa thang lầu, nói với Tạ Vũ Tình:
"Tiểu quỷ đúng là còn ở trong khu nhà này, tuy nhiên phạm vi không nhỏ, vô pháp xác định được chỗ nó ẩn thân, nhưng có thể khẳng định, nhất định là nó đang bám lên người nào đó những hộ gia đình ở đây!"
"Chuyện này…… chúng ta đi kiểm tra từng nhà một?"
Tạ Vũ Tình buột miệng nói, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu,
"Khu nhà cũ này lớn như vậy, đúng không làm được."
"Tra xét cũng vô dụng, người bị nó bám vào hoàn toàn có thể không mở cửa, hoặc trốn đi, cô không có lệnh điều tra, rất phiền phức."
Diệp Thiếu Dương khó chịu mà liếc cô một cái, oán giận nói:
"Đều tại cô đẩy ta ngã, làm chậm trễ thời gian, bằng không khẳng định nó chạy không thoát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!