Chương 838: Mặt quỷ trong gương

Âm thanh rất mơ hồ, nhẹ nhàng mà hát bài đồng dao thật là cổ quái, âm điệu vô cùng quỷ dị.

Tạ Vũ Tình toàn thân lập tức nổi da gà lên, tuy biết ở đây có quỷ, nhưng không nghĩ tới lại rõ ràng đến vậy, vừa mới định tiến lên thì lại nghe thấy tiếng hát…… lập tức ngẩn đầu khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương khẽ nhíu mày, đưa trường minh đăng cho cô cầm, chậm rãi đi lên trên lầu.

Giữa lầu hai là một phòng chứa quần áo, hai bên trái phải là phòng ngủ, cửa phòng đều đóng, âm thanh truyền ra từ căn phòng bên phải.

Diệp Thiếu Dương giơ tay đẩy cửa ra, tiếng hát đồng dao đột nhiên im bặt.

Phòng ngủ cũng được kéo rèm kín mít, không gian tương đối nhỏ, còn u ám hơn cả dưới lầu.

Liếc mắt nhìn đảo qua một lần, không thấy có quỷ, nhưng cảm nhận được một cỗ âm khí ập vào trước mặt, Diệp Thiếu Dương cũng không sợ hãi, trực tiếp đi vào.

Tạ Vũ Tình cầm duốc mà đi sau, trong lòng có chút lo lắng, không nhịn được muốn quay đầu lại.

"Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, ở những chỗ như thế này không được quay đầu lại!"

Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng quan sát quanh một vòng, phát hiện trong phòng bài trí rất đơn giản: Một chiếc giường nệm, một cái bàn học, một tủ áo có gương, cùng mấy thứ đồ vật….

"Quỷ…… quỷ ở đâu?"

"Ở sau cô kìa!"

"A!"

Tạ Vũ Tình nhảy dựng lên, bỗng nhiên quay đầu lại, cũng không thấy gì cả, tức giận đá vào mông Diệp Thiếu Dương một cái.

"Ở nơi thế này, ngươi còn dám đùa giỡn!"

"Vừa rồi rõ ràng sau lưng cô, hiện tại lại không thấy."

Tạ Vũ Tình biết hắn nói hươu nói vượn, cả giận mắng: "Mau đi tìm đi, ta không muốn ở đây lâu đâu đó!

"Diệp Thiếu Dương xoa mông, rút Thái Ất Phất Trần từ đai lưng ra, cúi người quét trên mặt đất, trong đám bụi bẩn bay lên, bề mặt xuất hiện mấy dấu chân trần, màu đỏ tươi, vẫn còn ướt, giống như dùng sơn đỏ vẽ xuống đất vậy. Dùng Thái Ất Phất Trần quét thêm một đoạn, càng hiện ra nhiều dấu chân, lộn xộn đè lên nhau."Chiếu đèn."

Tạ Vũ Tình sửng sốt, vội vàng cầm trường minh đăng qua đó, hai người cùng nhau ngồi xổm xuống đất quan sát: Có hai loại dấu chân, một lớn một nhỏ, Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua nói: "Dấu chân nhỏ kia, là của đứa trẻ không quá 1 tuổi, còn dấu chân lớn hơn cũng không vượt quá 3 tuổi, ăn khớp với tuổi của hai đứa trẻ bị chết, nhất định không sai..."

Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Làm sao tìm được bọn chúng?"

Diệp Thiếu Dương vừa ngẩng lên, vẻ mặt lập tức cứng lại, chậm rãi nói: "Nó ở phía sau cô"

"Biến!"

Tạ Vũ Tình mắng, "Ngươi đừng có mà giỡn dai!"

"Lần này là thật đó"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi đứng dậy, đưa tay sờ vào đai lưng, dường như lo đối phương sẽ chạy trốn, liền nói "Cô đừng có nhúc nhích!"

Vừa lúc đối diện chính là chiếc tủ quần áo, ở giữa có gắn kính, xuyên thấu qua mặt gương, Tạ Vũ Tình bỗng nhìn thấy, một có một đứa bé đang đứng phía sau mình, toàn thân trắng toát, hai mắt đen nhánh, miệng đỏ giống như tô son.

Vẻ ngoài đứa bé này không ghê tởm như mấy con cương thi, lệ quỷ họ đã từng gặp qua, càng không thể so với đám yêu thi mặt người dưới cổ mộ.

Nhưng mà loại quỷ thông thường này, bởi vì gần nơi đã chết, nên thường làm người ta cảm thấy không rét mà run.

Tạ Vũ Tình tim đập hỗn loạn, nhưng nhớ đến lời dặn của Diệp Thiếu Dương, không dám lộn xộn, thông qua mặt gương phản chiếu, nhìn thấy quỷ hài tử kia ghé đầu đến sát tai mình, vươn cái đầu lưỡi đỏ tươi ra, dường như đang muốn liếm mình.

"Thiên địa vô cực!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!