Chương 817: Lựa chọn của đế vương

Dưới đáy mắt Quách Thiếu Di hiện lên một tia hận ý, không để ý đến hắn, đi tới trước quan tài, Tiểu Thiến và Lâm Tam Sinh cũng theo sau, ba người khẩn trương hồi hộp nhìn Kiến Văn Đế.

Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này, kéo Nhuế Lãnh Ngọc đến bên người, thấp giọng nói: "Tất cả nghe ta chỉ huy, ta nói đánh liền đánh, ta bảo cô chạy phải chạy, không cần lo cho ta, ta đáp ứng cô ta sẽ không chết!"

Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu.

Mi mắt Kiến Văn Đế khẽ động, mấy giây sau, chậm rãi mở mắt ra, đồng tử chuyển động, xoay chuyển qua lại, rồi dừng lại trên mặt Quách Thiếu Di.

Quách Thiếu Di sợ có biến cố, nên không dám lên tiếng.

Kiến Văn Đế chăm chú nhìn cô ta hồi lâu, lập tức ngồi dậy, nở một nụ cười, nói: "Tử Đồng, vất vả cho nàng rồi."

Thanh âm rất dễ nghe, mang theo một cảm giác uy nghiêm.

"Kiến Văn Đế……"

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Chu Duẫn Văn đang ngồi đó, lẩm bẩm nói, "Hoàng Đế của mấy trăm năm trước đã sống lại, cảm giác cứ như là đang nằm mơ."

"Cho dù sống lại, cũng chỉ là một con quỷ thi."

Diệp Thiếu Dương nói.

Quách Thiếu Di dùng tay áo che mặt, khóc nức nở lên.

Kiến Văn Đế quay đầu nhìn sang Lâm Tam Sinh và Tiểu Thiến, nói: "Cũng vất vả cho các ngươi."

Hai người lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.

Kiến Văn Đế ngồi ngay ngắn trong quan tài, hai tay một trên một dưới, hình thành một thủ hình kỳ quái, yên tĩnh ngồi bất động.

Diệp Thiếu Dương tức khắc cảm thấy quỷ khí xung quanh đang không ngừng lưu động, hội tụ trên người Kiến Văn Đế.

Quỷ khí tích lũy mấy trăm năm trong Âm Sào, trong khoảng thời gian ngắn đã bị hắn hấp thu hơn phân nửa.

"Đây là quỷ thuật gì thế!"

Diệp Thiếu Dương giật mình khiếp sợ, nhìn sắc mặt Kiến Văn Đế dần hồng hào lên, giống như sắc mặt người sống.

Trong lòng thầm nghĩ một tiếng không xong, tu vi của Quỷ Hoàng Đế này chớp mắt đã đại trướng, hoặc nói là hoàn toàn khôi phục, không biết sẽ mạnh đến mức nào.

Một lúc lâu sau, Kiến Văn Đế mở to mắt, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi quan tài, rơi xuống mặt đất, cầm tay Quách Thiếu Di, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ta.

Quỷ không khóc, nhưng có thể biến ảo ra nước mắt, biểu lộ tâm tình.

"Mấy trăm năm đã qua, nàng vẫn luôn đợi trẫm, thực làm khó cho nàng."

Quách Thiếu Di nhìn hắn cười, "Bệ hạ tỉnh lại thì tốt rồi."

Xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Vị Diệp thiên sư này đã cứu bệ hạ tỉnh lại."

Kiến Văn Đế buông tay cô ta ra, tiến lên phía trước một bước, đứng trên đài cao, dùng một vẻ mặt quân lâm thiên hạ nhìn xuống Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng nhìn lại hắn, cảm giác trong lòng rất phức tạp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hoảng Đế, tuy chỉ là quỷ thi, nhưng khí độ của bậc đế vương cũng không có biến mất.

"Đa tạ Diệp thiên sư ra tay trợ giúp, Diệp thiên sư có nguyện đi theo trẫm không " Diệp Thiếu Dương bật cười nói: "Ngươi không có lầm đấy chứ, hiện giờ đã không còn là triều đại nhà Minh, ngươi cũng chỉ là quỷ thi mà thôi, ta đi theo ngươi làm gì? Đi Hoành Điếm đóng phim cổ trang cung đình à?"

Kiến Văn Đế khẽ thở dài.

Quách Thiếu Di đi tới nói hắn biết, đã phong thưởng Diệp Thiếu Dương, còn thiếu một viên Hỗn Nguyên Châu mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!