Diệp Thiếu Dương dùng sức xoa cái dạ dày, làm giảm đi cảm giác buồn nôn.
"Quái vật này…… chết rồi sao?"
Đợi một hồi không thấy nó động đậy, Nhuế Lãnh Ngọc run run hỏi.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên phía trước mặt nó, tuy là rất sợ hãi, nhưng hắn không nghĩ thứ này có thể thương tổn đến mình.
Cố gắng tránh không nhìn vào lũ giun đỏ trên người nó, Diệp Thiếu Dương ngồi xuống trước mặt nó, lập tức cảm giác được một cỗ khí tức hỗn hợp gồm cả yêu khí lẫn thi khí ập vào mặt, trầm giọng nói: Đây là yêu thi!
Nhuế Lãnh Ngọc cũng đi tới, cố kìm nén ghê tởm, quan sát một hồi nói:
"Nếu là yêu thi, đây khẳng định là đầu người, thân thể hơn phân nửa cũng là của nó."
"Sao lại phát triển thành như vậy?"
"Tà thuật, nhất định là tà thuật, bất quá khả năng cải tạo hoàn toàn rất nhỏ."
Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn nhíu mày, liền giải thích thêm:
"Sau khi trưởng thành, sẽ rất khó cải tạo, chắc hẳn thân thể nó bắt đầu được cải tạo từ khi còn là trẻ con, chẳng hạn như dung hợp với máu của động vật, chậm rãi mà phát triển thành cái dạng này, ta đoán khoảng tám chín phần mười là như vậy."
Diệp Thiếu Dương biết về phương diện này nàng sẽ hiểu biết nhiều hơn so với mình, chậm rãi gật đầu, nói:
"Nuôi dưỡng thành yêu vật, sau đó lại giết chết, luyện chế thành cương thi, rồi thành yêu thi……"
Nhìn con vật mặt người thân quái vật trước mắt này, Diệp Thiếu Dương tưởng tượng ra cảnh một đứa trẻ trải qua khi bị dùng tà thuật huyết dưỡng, nhất định thê thảm vô cùng…… Lập tức lắc đầu, nói:
"Dưỡng ra loại yêu thi thế này, không biết để dùng để làm gì, chẳng lẽ là thủ mộ?"
"Hẳn là vậy, bằng không sao nó lại xuất hiện ở đây."
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thoáng qua yêu thi, ghê tởm mà nhíu mày.
"Rốt cuộc nó còn sống hay đã chết?"
Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn tác kéo nó qua, lấy ra một viên Dã kê linh, vốn định cảm nhận một chút khí tức, bất ngờ, màng thịt trong mắt con yêu thi mặt người này mở ra, để lộ một đôi đồng tử màu xanh biếc, thân hình chấn động, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Trong lúc tình thế cấp bách, hai tay Diệp Thiếu Dương bóp chặt cổ yêu thi, ngăn cản nó lại.
"Khanh khách, ha ha ha……."
Yêu thi nhếch môi, phát ra một chuỗi tiếng cười khiến cho xương cốt tê dại.
Diệp Thiếu Dương nhìn cái miệng rộng còn có răng nanh dài thưa thớt của nó, một dám đầu lưỡi chìa ra, cũng giống như đám giun trên người nó, lay động không ngừng.
Nhuyễn trùng trên cổ yêu thi mặt người, có mấy con đã bò lên mu bàn tay Diệp Thiếu Dương, lập tức hắn cảm thấy như có vô số giác hút bám chặt tay mình, không thể cử động.
Diệp Thiếu Dương lòng bỗng trầm xuống, vốn định mở miệng niệm chú, không ngờ đầu lưỡi của Nhân diện yêu thi bỗng nhiên chia làm mấy phần, đâm vào miệng hắn.
Oa!
Diệp Thiếu Dương thật sự chịu hết nổi, mở miệng nôn ra ngoài.
Con yêu thi theo bản năng còn tưởng là pháp thuật gì, đầu lưỡi đột nhiên rụt về, kết quả mặt bị phun đầy cơm, hú lên một tiếng quái dị, vừa muốn phản kích, cổ đã bị ăn một kiếm, đầu thân chia lìa, đầu lăn qua một bên.
Diệp Thiếu Dương vận chuyển cương khí, đánh bay đi mấy con giun màu đỏ đang bám chặt trên mu bàn tay mình ra ngoài, ném thân thể của yêu thi xuống, vội vàng chà lên mu bàn tay, hít sâu một hơi, oán giận nói:
"Mẹ nó, ghê tởm muốn chết ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!